Lệ Uẩn Đan không cho phép bản thân tồn tại góc chết, cô trân trọng mỗi một cơ hội cải thiện nền tảng của bản thân trong thí luyện trường.
Cũng như khi cô theo học thuật pháp Mao Sơn theo tiết tấu của Ứng Hòa, cô cũng sẽ hoàn thành cuộc sống đại học của mình theo tiết tấu của trường đại học.
Thiên địa quân thân sư(?), về phần ‘học’, nếu các giáo viên đã đặt ra nội quy, thân làm học trò tự nhiên cần phải cố gg tuân thủ, đây là ‘bổn phận’.
(天地君亲师 - Thiên địa quân thân sư: ai biết chỉ em với >.<)
Huống hồ quay lại trường học cũng không có gì gọi là phiền phức cả, chỉ là phải mở cổng thời không một lần thôi. việc mở cánh cổng thời gian và không gian. Cho dù có kẻ địch tấn công trong kỳ thi cũng không khó triệu hồi Thiên Long, cái khó là làm sao để vượt qua mười hai môn thiên văn học đây?
Những môn học thuộc lòng thì không đáng nói, cô chỉ cần nhìn một lần là nhớ. Vấn đề là là điện động lực học, lý thuyết cơ học, các nguyên tắc cơ bản của vật lý hằng tinh, tính toán thiên văn học… thì Lệ Uẩn Đan cảm thấy vấn đề này hơi bị to đấy.
Thôi, binh đến tướng ngăn, nước tràn đắp đất, không nghĩ đến có một ngày cô cũng sẽ sinh ra suy nghĩ này.
Sau khi đổi xong quần áo chuẩn bị quay về, cô không cần thu thập hành lý gì cả. Nhưng cái vòng chiến sĩ cơ giáp này chỉ có ngần ấy, cô lại là đội trưởng, không phải, tin tức đội trưởng sẽ trở lại trường học để thi cuối kỳ đã sớm lan truyền ra ngoài, bọn họ mới giật mình nhớ ra, năm nay cô mới mười tám tuổi, mới chỉ là một sinh viên năm nhất... mà... thôi.
"Giờ tui mới nhớ ra cô ấy vẫn còn là một sinh viên đại học, còn nhỏ hơn tui tám tuổi.”
“Càng so sánh càng cảm thấy chúng ta là đồ tốn cơm.” Có người nói: “Nếu tui có tinh thần lực cấp 3S thì đã sớm bay nhảy trời nam đất bắc rồi, còn về trường thi làm cái gì? Phỏng chừng cho dù có người nói cho tui có kỳ thi, tui còn nói ‘Ông đây muốn làm gì thì làm cái ấy, thi cái gì mà thi, không thấy ông đây đang bận à?’… Đội trưởng đúng là người tàn nhẫn, tâm trí cô ấy còn trưởng thành hơn cả chúng ta, nên thi thì về thi, bằng cấp cùng kinh nghiệm cái nào cũng có.”
“Không thế thì sao lại là 3S được?” Có người thở dài: “Hành động sáng suốt đấy, chiến tranh sẽ không kéo dài mãi mãi, không sớm thì muộn cũng sẽ có một ngày chấm dứt, nhưng nếu bỏ lỡ nghiệp đại học từ 18 đến 22 tuổi, sau này dù có muốn học bù cũng rất khó khăn. Có bằng cấp, lại còn là chiến sĩ cơ giáp, cô ấy muốn làm gì cũng được’ không có bằng cấp, dù có là chiến sĩ cơ giáp thì chỉ có thể dựa vào cái vốn ‘chiến sĩ cơ giáp’ này thôi.”
"Quả thật, cô ấy là sinh viên của trường đại học trọng điểm, điểm khởi đầu đã cao rồi. Hơn nữa còn có kinh nghiệm làm chiến sĩ cơ giáp, chỉ cần thêm bằng cấp, lại có cống hiến to lớn, có muốn vào giới chính trị thì không ai cản được.”
Đúng là một tay đã bùng nổ!
"Ờ mây ding, nước ta thích xem trình độ bằng cấp..."
Tất cả những người Hoa quốc chỉ cần từng đi học, từng trải qua các cuộc đấu đá trong xã hội đều biết Lệ Uẩn Đan đã đi một nước cờ rất đẹp. mà nghe bọn họ thảo luận, Trần Hàm đang nằm trên giường trị liệu không khỏi rơi nước mắt, trong đầu cô bỗng dâng lên suy nghĩ đi học lại.
Vì bị bạo lực học đường nên bỏ học, cô đã nghỉ học một năm, cũng không học thêm cái gì, cho nên tại lúc này, cô đều hâm mộ tất cả mọi người, trong lòng lại sinh ra cảm giác tự ti.
Có thể đi học đại học thật tốt, không giống cô, về sau nói tới cũng chỉ có một câu bỏ học...
“Có chuyện gì vậy?” Là giọng của Lệ Uẩn Đan.
Trước khi đi, cô đến xem tình trạng của Trần Hàm, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cô ấy khóc: "Còn đau à?"
Cô lau nước mắt cho cô gái trên giường.
“Không còn đau nữa.” Trần Hàm lắc đầu: “Kỹ thuật y học của họ rất tốt, sẽ không để lại di chứng. Tôi chỉ… chỉ là…”
"Chỉ là cái gì?"
Trần Hàm im lặng một lúc lâu mới nói: "Chị Đan, em muốn trở lại trường học."
“Em mới mười sáu tuổi, em còn nhỏ, em không muốn bỏ mặc như thế này.” Trần Hàm nghiêng đầu, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống gối: “Em không muốn từ bỏ cơ giáp, đây là cơ hội chuyển mình duy nhất của em. Nhưng em cũng muốn vào đại học, cũng muốn được như chị!”
Lệ Uẩn Đan: "Muốn làm gì thì cứ làm đi, không phụ lòng mình là được rồi.”
Cô bình tĩnh nói: "Trải nghiệm của cô càng nhiều, cô sẽ phát hiện những lựa chọn sẽ cấu thành nhân sinh của cô. Hết thảy là do mình lựa chọn, cũng do mình chịu trách nhiệm. Thông tục một chút thì là tự làm tự chịu đấy.”
"Cho nên cố gắng ‘tạo’ tiền căn cho tốt, đương nhiên sẽ được ‘hưởng’ quả lành. Đối với người thường mà nói, đọc sách cũng được xem như là một trong những tiền căn tốt. cô còn trẻ, không cần vây bản thân trong chiến tranh, chọn cho mình một cái đường lui mới tốt.”
Trần Hàm gật đầu, cô đã hiểu.
Lệ Uẩn Đan rời khỏi căn cứ, mở cổng thời không trong đại sa mạc, sau khi vượt qua thì đáp xuống ký túc xá nữ, kinh động đến ba người đang học bài trong phòng.
"Đại lão!"
"Trưởng phòng!"
Sau khi gây ra một chút náo động, phòng ngủ trở lại bình tĩnh học tập. Lệ Uẩn Đan nhận lấy một đống lớn bút ký đã được Kỷ Nguyên Đào sao chép lại, bắt đầu cuộc sống hàng ngày của một sinh viên đại học bình thường.
Không thể không nói, cảm giác này đúng là mới mẻ thiệt chứ.
Cùng lúc đó, bên phòng ngủ nam, Tạ Thử Hằng đã đọc được hai trang sách, còn Tư Vọng Đông mới bắt đầu mở sách.
Là người đã từng học đại học một lần, hắn hiểu sâu sắc rằng ngoài y học, luật và công nghệ thông tin, có rất nhiều cách để ‘đậu’ kỳ thi cuối kỳ. có đôi khi chỉ cần đi học báo danh đầy đủ, để cho giáo sư quen mặt, thường thường hỗ trợ giáo sư làm này nọ, hơn nửa là có thể qua môn, bởi vậy am hiểu sâu sắc ‘quy tắc ngầm’ là tuyệt đối không cần vội.
Không vội liền nhàn, mà nhàn rỗi thì sinh nông nổi.
Tư Vọng Đông: "Tôi không hiểu, thế giới đã như vậy rồi, chúng ta còn nghiêm túc đi học thật à? Tuy đại lão hy vọng chúng ta lấy được bằng cấp, nhưng mà đây cũng không phải trọng điểm của chúng ta đúng không?”
Hôm nay đến lượt Kim Gia Vân làm ‘ba nuôi’ của cả phòng, sau khi thanh niên này đi rang oài mua cơm, Tư Vọng Đông liền nói đến việc tư. Không nghĩ đến các đồng đội cũng không đồng ý với ý kiến này của hắn.
"Cho nên?” Ứng Thế Uông lật sang một trang sách: “Anh định ở đây mười một năm rồi vỗ mông chạy lấy người, để lại cho họ một thế giới nơi 'tôi thích gì thì tôi làm nấy à’?”
Tư Vọng Đông:…
Ứng Thế Uông: "Anh nghĩ tại sao đại lão lại muốn chúng ta tiến hành từng bước? Chỉ vì bằng cấp thôi á, thật nông cạn. Cô ấy muốn chúng ta điều chỉnh lại các quy tắc có thể sụp đ�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.