Tạ Thử Hằng đã không nhận ra rằng họ sẽ gặp nguy hiểm khi có những "tay chơi dao".
Chỉ là có một nhóm người đã đi rất lâu nhưng không vẫn thấy quay lại khiến hắn mới nghi ngờ có lẽ đã xảy ra sự cố nào đó.
Với lương tâm làm người, Tạ Thử Hằng sẽ không thèm để tâm đến mấy cuộc xung đột của phàm nhân. Nhưng sau khi đạt được mục đích, hắn lại phát hiện ra rằng có đôi khi phàm nhân lại không muốn làm người.
Bọn họ lũ lượt dắt nhau bước ra, rất lịch sự mời hắn vào rồi lại chu đáo đóng cửa lại. Trong đám đông huyên náo ồn ào có một người đàn ông đưa cho hắn nửa gói giấy mềm mềm, trong miệng hắn cứ nói bô bô cái gì đó.
“Đại ca, anh đừng quá tiết kiệm, giấy trên thị trường có rất nhiều. Đúng rồi, nếu bị thương ở bụng sẽ rất khó dùng lực, lỡ mà chảy máu là tiêu đời đấy. Cho nên anh có cần ống bơm thông đít không? Tôi sẽ đi siêu thị tìm chúng và mang về cho anh mấy cái nhé."
Cuối cùng người đàn ông bị bạn của mình bịt miệng lại và kéo đi mất. Cánh cửa đóng sầm lại một cái, để lại một mình hắn đối diện với cái xác của con quỷ.
Ban đầu, Tạ Thử Hằng không hiểu ý của đối phương, cho đến khi hắn nhìn xung quanh và thấy một dãy bồn tiểu và bồn cầu ... Mặc dù hình dạng của những vật đó rất kỳ lạ, hắn thật sự chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hắn xem xét, tìm tòi tác dụng của chúng.
Trong lúc nhất thời, Tạ Thử Hằng tái xanh cả mặt mũi.
Trời sinh ra hắn vốn đã bất phàm, lại còn mang trong mình dòng máu cao quý, hắn đã nhịn ăn từ lúc còn là thanh thiếu niên, từ đó đến nay đã là ba nghìn năm. Vì đã ở bên ngoài thế giới phàm tục quá lâu, hắn đã quên mất rằng người phàm luôn bất đắc dĩ khoác lên người cái vẻ "kẻ vô tích sự", mà lúc hắn đến nơi này khó tránh khỏi bị mọi người hiểu lầm.
Đây chính là khó khăn của việc giao tiếp ...
Mặc dù hắn có thể làm cho họ hiểu được bằng cách sử dụng phương pháp "Quán đỉnh" (nghi thức xối nước lên đầu), nhưng việc sử dụng kỹ thuật này đòi hỏi phải tiêu hao linh lực. Hiện tại Nguyên Đan của hắn đã bị phá hủy, hắn chỉ còn cách cái chết một bước chân, có mạnh hơn phàm nhân cũng chẳng bao nhiêu mà linh lực còn lại duy nhất đang bị khóa trong cơ thể chỉ nên được sử dụng vào lúc cần thiết nhất.
Nếu không thể giao tiếp được thì ...
Tạ Thử Hằng nhìn tờ giấy mềm trong lòng bàn tay của mình, trực giác của hắn mách bảo rằng đây mới chỉ là khởi đầu thôi.
Thôi bỏ đi...
Đẩy cửa và đi ra ngoài, đám phàm nhân đều ở đó.
Người đàn ông to lớn mặc váy da thú nhặt lấy cánh tay quỷ bị chặt đứt lên, hắn dùng dao găm róc xương nó và lấy ra một lưỡi dao mới sắc bén. Còn người phụ nữ kia đang cố gắng sử dụng các chi của con quỷ, nhưng cô nhận thấy rằng ngay cả khi chúng đã bị gãy làm đôi, chúng vẫn rất nặng và cô không thể nhấc chúng lên hay di chuyển chúng đi được...
Thấy hắn đi ra, Tư Vọng Đông liền chào hỏi: "Đại ca, anh đi nhanh dữ vậy sao?"
Nhìn vào tờ giấy còn nguyên xi, ánh mắt hắn liền trở nên rõ ràng.
Tạ Thử Hằng tưởng muốn hắn trả lại tờ giấy mềm kia, nên cứ theo thói quen gật đầu nói "đồng ý". Không ngờ rằng hai cái người này lại "râu ông nọ cắm cằm bà kia", vốn chẳng có tiếng nói chung nào cả. Cái gật đầu của hắn đã bị người ta hiểu nhầm rồi.
Tư Vọng Đông nhận lấy tờ giấy, giọng điệu vẫn có chút đau khổ: "Đại ca à, ngoài kiếm tiền ra, đàn ông không thể làm cái gì mà nhanh như vậy hết."
“Anh đừng nói huỵch tẹt ra thế chứ.” Ứng Thê Ung không nhịn được nói xen vào, “Ăn hiếp đại ca vì nghe không hiểu lời anh nói phải không? Anh có tin hay không, biết đâu ngày nào đó anh ta hiểu được ý của anh thì sẽ tới truy sát anh đó! "
Tư Vọng Đông im lặng trong một phút.
Có lẽ do sợ mùi của con dị chủng hình người sẽ thu hút nhiều con dị chủng khác tới, cho nên một vài người đã thu dọn xong xong xuôi đồ đạc, rồi nhanh chóng chạy qua khu mua sắm để tìm thêm dụng cụ và vũ khí chiến đấu khác.
Trong khoảng thời gian này, Lệ Uẩn Đan không đề cập đến việc rời đi, còn Tạ Thử Hằng cũng chỉ lặng lẽ đi theo. Người đàn ông to lớn lao vào khu trái cây ra sức ăn cái này cái kia, hắn ngấu ngấu nghiến nghiến trông như con hổ đói, không ai có thể kìm chân hắn được.
Ứng Thê Ung đưa ra mấy vấn đề chưa muốn nói trước đó, bây giờ hắn đem ra và muốn thảo luận với đồng đội về việc rời đi.
"Nếu chúng ta ở lại lâu hơn nữa, e rằng chúng ta sẽ trở thành điểm yếu của đại lão mất." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ứng Thê Ung nhỏ giọng nói: “Đó đâu phải là bổn phận của của ấy. Cô ấy giúp đỡ chúng ta đã là nể tình lắm rồi. Hơn nữa, nói "nể tình" thật sự cũng quá khiên cưỡng, trước đó cô ấy cũng đâu có quen biết chúng ta."
"Nếu cô ấy không quan tâm đến việc chúng ta sống hay chết, tôi cũng sẽ không quan tâm như vậy, chỉ cần cô ấy không quan tâm thì sẽ không có bất kỳ tổn hại gì. Nhưng cô ấy đã không rời bỏ chúng ta và thậm chí đã cứu chúng ta rất nhiều lần ... Cô ấy là một người trọng tình trọng nghĩa, một khi chúng ta bị bắt, cô ấy sẽ không bỏ qua, và điều này đủ để hạn chế hiệu quả chiến đấu của cô ấy. "
Tuyên U Nghi: "Nhưng nếu rời đi, chúng ta có thể đi đâu được chứ?"
“Trốn đi thôi.” Ứng Thê Ung nói một cách chắc chắn, “Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Khi tôi đến đây, tôi không thấy một ai trong quán cà phê sách cả…”
"Đừng nói đùa nữa, tôi phản đối việc làm này." Tư Vọng Đông lần đầu tiên bày tỏ ý kiến của mình, “Để không làm phiền tới đại lão, chúng ta chọn cách ra đi. Nhưng mấy người có bao giờ nghĩ đến điều chưa? Biết đâu chính vì bỏ đi mà càng dễ bị bắt hơn đấy. "
"Tôi đã xem qua rất nhiều bộ phim, không biết có một bộ sách nào gọi là "chữa tốt thành xấu" hay không, hay cách chết thông minh hơn không nhỉ?"
Câu nói này không phải là không có căn cứ và cũng khó mà phản bác được.
Sau khi nói chuyện một hồi, một số người đã quyết định ở lại. Mặc dù không ai muốn trở thành con ghẻ, nhưng có tách ra hay không thì hình như cũng vẫn là con ghẻ mà nhỉ?
Ứng Thê Ung lại thở dài ngao ngán khi nhìn vào đống thức ăn của mình. Nhưng vừa nhìn thấy người đàn ông to lớn bên cạnh mình ăn một cách hết sức ngon miệng thế kia, hắn liền tức giận bật cười.
Thực sự "đáng ngưỡng mộ" đó, không cần phải phiền não với cái thứ này.
"Ăn ăn ăn chỉ biết ăn thôi, dạ dày của anh bộ không có đáy à?"
Người đàn ông to lớn vô duyên vô cớ bị mắng mà không biết tại sao mình bị mắng, hắn nói muốn chia sẻ một phần với Ứng Thê Ung. Dù sao người kia cũng chỉ là nô lệ của bộ tộc, nhưng hắn vẫn luôn hào phóng.
Nghĩ như vậy, hắn liền đưa vỏ dưa qua.
Thấy người bên kia làm vẻ mặt khó chịu không trả lời, hắn tức giận rồi cố tình nhét vỏ dưa vào miệng của người kia!
……
Một vài người đã có hơi xích mích với nhau, nhưng sự xích mích chưa kịp bùng nổ thì đã bị Lệ Uẩn Đan dội một gáo nước lạnh dập tắt đi. Cô đã sử dụng ngôn ngữ ký hiệu với ý muốn "bỏ đi".
Cô muốn đến nơi nguy hiểm nhất và chắc chắn sẽ không mang bọn họ theo. Ai mà ngờ rằng bọn họ không những không sợ mà còn muốn đi cùng cô nữa chứ.
Tuyên U Nghi chầm chậm dùng ngôn ngữ ký hiệu và cố gắng hết sức để giải thích rõ ràng: Đi cùng cô, chúng tôi có thể chết, nhưng không có cô, chúng tôi cũng không thể sống sót nổi. Nếu cuối cùng vẫn phải chết, thì dù chỉ một chút thôi, tôi hy vọng có thể giúp đỡ được cho cô.
Một người là chân thành hay là giả tạo, Lệ Uẩn Đan đều có thể nhìn ra.
Ba người này rất yếu ớt, nhưng tâm hồn họ lại rất mạnh mẽ. Cô là người luyến tiếc mới biết trọng nhân tài, vì bọn họ đều lựa chọn giao sinh mệnh của mình cho cô, thế thì ...
Tâm tư của đế vương luôn luôn khó đoán, và cũng sẽ không bao giờ đoán được.
Lệ Uẩn Đan đồng ý.
Chỉ có một vài người thở phào nhẹ nhõm. Lúc đang mải miết đẩy chiếc xe mới tại khu triển lãm xe và đổ xăng vào trong cốp xe, Lệ Uẩn Đan nhìn sang Tạ Thử Hằng, rồi từ từ làm những động tác ra dấu mà người trong giang hồ hay dùng.
Nó rất khác với ngôn ngữ ký hiệu, nhưng tông sư có thể sẽ hiểu.
Nhưng thật không ngờ, Tạ Thử Hằng lại không hiểu mấy thứ này.
Lệ Uẩn Đan:…
Từ trước tới nay cô vui vẻ hay nổi nóng đều không biểu hiện ra trên mặt cho nên tạo cho người ta cảm giác rất an tĩnh, cứ như là làn nước sâu thẳm ở nơi hang sâu tăm tối vậy.
Vì vậy, chỉ cần cô im lặng thế này, mọi người sẽ cho rằng không có vấn đề gì. Nhưng khi khuôn mặt thượng lưu của cô lộ rõ vẻ “khó khăn” sẽ khiến người ta cảm thấy tình hình vô cùng nghiêm trọng, hoặc có lẽ đã đến mức không còn thuốc chữa.
Thật hiếm mà thấy được, ngay cả Tạ Thử Hằng cũng sinh ra ảo giác.
Hắn biết rõ làm như vậy là không nên, nhưng cô càng bình tĩnh và không ngừng ra hiệu, hắn càng cố gắng tìm hiểu xem cô đang muốn diễn đạt điều gì, có phải có chuyện gì quan trọng hay không?
Do dự hồi lâu, cuối cùng hắn cũng đưa ra quyết định, hắn duỗi ngón trỏ ra rồi chậm rãi thăm dò về phía trán của Lệ Uẩn Đan.
Chỉ một chút nữa thôi, những chiến binh phàm trần có thể chịu đựng được ...
Động tác của hắn rất chậm, nhưng Lệ Uẩn Đan lại không hề trốn tránh. Cô siết chặt cán dao rồi lại buông nó ra, cô để ngón trỏ đó chạm vào trán mình, sau đó——
【Bùm! 】
Sự hỗn loạn trong tâm trí được tách rời và được gột rửa tới mức rõ ràng. Một cỗ khí tức khó tả tuôn ra từ lông mày, nó giống như suối nguồn tươi mát đang chảy róc rách và tràn ngập trong tâm trí cô. Thứ ngôn ngữ và văn tự kỳ lạ tiến vào trong tiềm thức, như thể cô đã học thứ ngôn ngữ này từ khi còn học tiểu học vậy, thậm chí cô không hề gặp trở ngại nào khi đọc hiểu nó.
Đây là……
Lệ Uẩn Đan nhìn Tạ Thử Hằng, cô không giấu được sự kinh ngạc. Khi cô mở miệng, cô đã nói bằng một thứ ngôn ngữ khác, đó là tiếng mẹ đẻ của Tạ Thử Hằng.
"Đây là thứ gì?"
“Phương pháp quán đỉnh.” Khuôn mặt Tạ Thử Hằng không có tí vệt máu nào, “Để 'truyền' những gì ta cảm thấy vào tâm trí của người khác và cho người khác biết những gì ta cảm thấy, chính là để 'quán đỉnh' và cũng là để 'đề hồ quán đỉnh' (khai mở trí tuệ để trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt - từ điển Phật học)."
Lệ Uẩn Đan thay đổi sắc mặt, cô chợt nghĩ đến giọng nói của thần linh truyền tới.
Cô không thể hiểu những lời khác, nhưng cô có thể hiểu được giọng nói của thần ... Chẳng lẽ đây cũng là một loại "quán đỉnh"?
Nhưng giọng nói của thần linh có thể bị coi là giọng nói của quỷ thần, nếu "quán đỉnh" là phương tiện của quỷ thần, vậy thì ai mới là tông sư thông thạo phương pháp "quán đỉnh" cơ chứ?
Hắn ta thực sự chỉ là một tông sư thôi sao?
Không phải, hắn ta có phải là con người không thế?
Cô đã nghĩ về chuyện này rất nhiều, nhưng cô không thể ngờ rằng suy nghĩ của Tạ Thử Hằng lại không hề phức tạp như vậy. Hắn dùng chút linh lực còn sót lại để truyền sức mạnh cho cô thông qua nghi thức "quán đỉnh", hắn chỉ muốn hỏi cô, "Lúc nãy cô muốn nói cái gì?"
Lệ Uẩn Đan:…
"Động tác của cô là có ý gì?"
Lệ Uẩn Đan làm chậm lại: "Cô ..." Cô thận trọng thay đổi lời nói, "Ta muốn hỏi ngươi chủ nhân phía sau của bọn dị chủng bây giờ đang ở phương nào? Ngươi đột nhiên làm "quán đỉnh" cho ta chỉ vì muốn hỏi chuyện này thôi sao? Không còn chuyện khác quan trọng hơn à?"
Là chuyện này sao?
"Dị chủng sao? Đó là một con quỷ, chủ nhân của con quỷ đang ở phía đông nam." Tạ Thử Hằng hơi khựng lại, nhưng hắn cũng hơi do dự và hoài nghi, "Mấy cử chỉ của cô cũng chỉ để hỏi vậy thôi à, không có chuyện gì to tát khác à?"
Là thế này sao?
Hai người nhìn nhau:…
Không thể tưởng tượng được mà!
May mắn là họ cũng chẳng nói chuyện được lâu, Ứng Thê Ung chào họ rồi lên xe. Nhưng khi Tuyên U Nghi hỏi đi đâu, Lệ Uẩn Đan lại chỉ về phía tây bắc.
Tạ Thử Hằng liếc nhìn cô và cũng không nói gì.
Lệ Uẩn Đan chọn ngồi trên nóc xe, Tạ Thử Hằng cũng ngồi trên đó.
Sau đó, cốp sau xe được mở ra, động cơ lập tức nổ máy, Ứng Thê Ung nhấn chân ga và chiếc xe lao ra khỏi trung tâm thương mại như tên bắn. Sau khi thuận lợi xuống đường, bọn dị chủng bị thu hút bởi âm thanh liền dồn dập kéo tới, Tư Vọng Đông và Tuyên U Nghi đã chuẩn bị sẵn sàng, họ mở toàn bộ nắp dầu ăn và đổ chúng xuống đường.
Bọn dị chủng theo tiếng động lũ lượt kéo tới bị trượt chân, toàn thân chúng dính đầy dầu ăn.
Một con bị lăn ngã lại hất con khác ngã lăn theo, khi bọn chúng tập trung ngày càng nhiều thì dầu ăn đã loang khắp đường phố. Chắc có lẽ do tác dụng của dầu ăn nên rất ít bọn dị chủng có thể bám theo được.
Khi đổ hết bình dầu cuối cùng, Tuyên U Nghi liền bật lửa.
"Bùm ..."
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội cuốn lấy cả một đoạn phố dài.
Bọn họ phấn khích lái xe hướng về phía tây bắc, nhưng trong lúc này, Tuyên U Nghi phát hiện hai người trên nóc xe đã biến mất. Hoặc có lẽ hai người họ đã trốn đi vào một góc nào đó mà tới lúc này họ mới phát hiện ra.
"Hai người họ……"
Có lẽ là bọn dị chủng chưa thể đuổi kịp, nhưng mục tiêu chính của bọn dị chủng chưa bao giờ là mấy người bọn họ. Hai người kia chủ động ở lại chính là để bọn họ có đủ thời gian tẩu thoát.
"Đại lão-"
"Đại ca-"
Tiếng kêu từ nơi xa xăm truyền đến, nhưng chỉ xuyên qua ngọn lửa đang hừng hực rực cháy. Khí nóng cuồn cuộn làm tung bay tà áo Hán phục của Lệ Uẩn Đan, cô giương mắt nhìn về phía con đường sinh mệnh phía trước như một con phượng hoàng ở trong ngọn lửa niết bàn vậy.
Cô chỉ liếc nhìn một cái rồi không chút lưu luyến thu hồi ánh mắt lại. Ngay lập tức, cô cùng với Tạ Thử Hằng không chút do dự cùng nhau đi vào con đường chết hướng về phía đông nam.
Cô luyến tiếc mới biết quý trọng người tài, bọn họ đã nguyện ý cùng cô sống chết, thế thì cô sẽ để bọn họ sống vậy.
Tâm tư của đế vương luôn khó đoán như vậy.