Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời.
“Châu, xin lỗi, anh về muộn rồi.”
“Em yên tâm, tất cả những người đã hãm hại em, anh sẽ bắt bọn chúng phải chôn cùng em.”
Trong năm năm qua, Giang Nghĩa đi lính ở chiến trường loạn lạc vùng biên giới phía Tây.
Từ một quân sĩ bé nhỏ, anh dũng giết giặc, nhiều lần lập được chiến công, cuối cùng được thăng cấp lên làm tổng chỉ huy một vùng, trở thành Chiến thần Tu La ai ai cũng kính trọng.
Ngày hôm nay, anh đã trở lại.
Trong màn đêm, một bóng người tiêu sái từ trong bóng tối đi ra, đưa cuốn sổ nhỏ màu xanh da trời cho Giang Nghĩa.
Anh ta là Lâm Chí Cường, là người anh em tốt cùng chinh chiến nơi sa trường, vào sinh ra tử với Giang Nghĩa.
“Lão đại, chỉ là ít giun dế nhỏ nhoi, sao anh phải tự mình ra tay?”