CHƯƠNG 1635

Lão gia Rết tức giận bẻ gấy cây gậy đánh golf, hung hãn nói: “Tên khốn Giang Nghĩa này, ông đây không để yên cho cậu ta đâu.”

Thở phì phò, ông ta hỏi: “Có biết lý do tại sao Giang Nghĩa lại giúp đỡ Miêu Đồng không?”

Laura nói: ‘Căn cứ theo những gì thám tử đã báo cáo, bọn họ nói là Giang Nghĩa nhìn trúng Miêu Đồng, mượn nhân cơ hội này để chiếm hữu Miêu Đồng, đúng thật là Miêu Đồng cũng bởi vì mười lăm tỷ mà khuất phục.”

“Chỉ là… Laura nói: “Từ trước đến nay Giang Nghĩa đều theo hình tượng một người đàn ông tốt, con không tin là anh ta lại có thể làm ra loại chuyện vô liêm sỉ như thế.”

Lão gia Rết nói: “Là do con không hiểu rõ đàn ông, trước kia lúc cậu ta ở khu Giang Nam ngày nào cũng có vợ kè kè bên cạnh, đương nhiên sẽ giả vờ có bộ dạng lòng không gợn sóng. Bây giờ đã đến thủ đô, vợ căn bản không thể quản được cậu ta, không phải là bản tính của cậu ta sẽ bị lộ ra à?”

“Có một câu nói rất hay, hoa thơm của lạ, đàn ông mà lén lút sau lưng vợ mình gian díu với người khác cũng là chuyện bình thường.”

“Chỉ là ba cảm thấy tức giận, một kế hoạch vô cùng tốt lại để cho cái tên Giang Nghĩa đó chiếm lợi.”

Tức giận thở phì phò mấy hơi, lão gia Rết lại hỏi: “À đúng rồi, thân phận của Tuần Dương có bị lộ không?”

“Tạm thời vẫn chưa.”

“Được rồi, xem như trong cái rủi có cái may.” Lão gia Rết nói: “Trong khoảng thời gian này cũng đừng liên lạc với Tuần Dương, vừa mới xảy ra chuyện lớn như thế, cái tên cáo già Giang Hàn Phi đó chắc chăn sẽ có nghi ngờ, tuyệt đối không thể để Tuần Dương bị lộ, cậu ta vẫn còn có tác dụng với chúng ta.”

Laura gật đầu: “Con hiểu chuyện đó mà, ngoại trừ ba nuôi và con ra, chắc chăn không có người thứ ba biết thân phận gián điệp của Tuần Dương, chúng ta có thể yên tâm.

Buổi tối, bầu trời giăng kín những vì sao.



Có một chiếc xe hơi đen nhánh dừng trước cửa nhà dân, cửa xe mở ra, một vóc người mạnh mẽ rắn rỏi bước xuống xe.

“Miêu Đồng ở đây à?”

“Khá là yên tĩnh đó.”

Giang Nghĩa đóng cửa xe, cất bước đi đến cửa nhà Miêu Đồng.

Như những gì mà Giang Nghĩa đã yêu cầu, từ đầu cửa không được khóa, chỉ khép hờ, Giang Nghĩa vừa đưa tay đẩy là cửa đã mở ra.

Anh nhấc chân đi vào trong.

Ngọn đèn lớn ở trong nhà đã được tắt đi, chỉ mở một ngọn đèn nhỏ.

Khiến nó trông vô cùng mập mờ.

Giang Nghĩa hăng giọng, lên tiếng dò hỏi: ‘Miêu Đồng, cô có nhà không?”

Lúc này chỉ nhìn thấy cửa phòng ngủ mở ra, một bóng người xinh đẹp bước ra ngoài, đó chính là Miêu Đồng.

Miêu Đồng bây giờ và lúc ở bộ nghiên cứu như là hai người.

Bây giờ cô ta mặc một chiếc váy màu hồng phấn, phơi bày dáng người hoàn mỹ trước mặt Giang Nghĩa, giống như là một bữa tối phong phú chờ đợi Giang Nghĩa đến thưởng thức.

Đáng sợ nhất là Miêu Đồng còn uống một ít rượu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play