Lần này, Tôn Vĩnh Trinh cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Ánh mắt của ông ta trống rỗng, nói: “Không... không đến mức đó chứ? Giang Nghĩa là một tên lính giải ngũ, đâu có bản lĩnh lớn như vậy.”

“Ha ha, ai biết được.”

Tôn Tại Ngôn thở dài một hơi, lần này anh ta thua tâm phục khẩu phục.

Đối phương không chỉ thông minh hơn anh ta, ngay cả thế lực cũng mạnh hơn anh ta gấp 10 gấp trăm lần, ở trước mặt Giang Nghĩa, anh ta cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là ‘nhỏ bé’.

Bụp!!

Cửa bị đẩy mạnh ra hai bên.

Một đội cảnh sát trang bị súng ống xông vào, cảnh sát cầm đầu chất vân: “Các người chính là Tôn Vĩnh Trinh và Tôn Tại Ngôn đúng chứ?”

Tôn Vĩnh Trinh nhíu mày.

“Là tôi, sao vậy?”

Cảnh sát nói: “Bây giờ nghi ngờ các người xúi giục, chỉ thị người khác cố tình bôi nhọ giải trí Ức Châu, bị nghi ngờ về các hoạt động phi pháp, theo chúng tôi về đồn một chuyến.”

Bụp một tiếng, văn kiện trong tay Tôn Vĩnh Trinh rơi xuống đất.

Sự thất bại lần này khác với bất kỳ lần nào trước đây; trước đó thua, còn có cơ hội làm lại; lần này thua, hình như... không có khả năng quay lại rồi.



Thảm bại!!!

Tôn Vĩnh Trinh, Tôn Tại Ngôn, câu chuyện ông trùm thương giới, kết thúc tại đây.

Cái chờ đợi bọn họ, sẽ là cuộc sống tù đầy khổ sở.

“Dẫn đi!”

Còng tay lại, hai anh em bị cảnh sát đưa đi, từ hôm nay trở đi, trên đời không còn truyền thuyết của ‘xí nghiệp Thiên Đỉnh’ nữa.

...

Giải trí Ức Châu, phòng làm việc của chủ tịch.

Giang Nghĩa thoải mái tự tại ngồi trên sô pha, trong tay cầm một ly trà, từ từ thưởng thức.

Trình Đan Đình ôm máy tính xông vào, vẻ mặt nở nụ cười hạnh phúc.

“Giang Nghĩa, anh thật sự là thần rồi!”

“Giống như những gì anh nói, tất cả tổng giám đốc của các công ty đều đứng ra công khai xin lỗi, chúng ta cái gì cũng không cần làm, oan ức được rửa sạch rồi.”

Giang Nghĩa mỉm cười, không nói gì, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Trình Đan Đình để máy tính lên bàn trà, vừa ấn vào tin tức vừa nói: “Không chỉ như vậy, những đơn vị truyền thông trước đó sỉ nhục chúng ta, lũ lượt đứng ra xin lỗi, hơn nữa dốc hết sức muốn cứu vãn danh tiếng tổn thất của chúng ta.”

“Còn cả những dân cư mạng từng mắng chửi chúng ta, đang lũ lượt để lại lời bình luận trên facebook chính của chúng ta, xin sự tha thứ của giải trí Ức Châu chúng ta, không nên cả tin lời gièm pha, vu oan người tốt.”



“Chúng ta làm việc thiện làm nhiều như vậy, bọn họ còn theo người xấu hãm hại chúng ta, bây giờ sự việc sáng tỏ, bọn họ rất hối hận, bằng lòng bỏ ra mọi giá để bù đắp lỗi lầm đã phạm phải.”

“Còn nữa...”

Giang Nghĩa đè tay của Trình Đan Đình, cười rồi nói: “Được rồi được rồi, điều cô muốn nói tôi có thể đoán được hết, không cần nói nữa.”

Trình Đan Đình giơ ngón tay cái lên.

“Giang Nghĩa, tôi hoàn toàn phục rồi.”

“Cái gì mà tìm đường sống từ trong chỗ chết? Đây chính là tìm được đường sống trong chỗ chết!”

“Người khác bổng sát chúng ta, anh trả một đòn phản sát, lợi hại. Tôi dám nói, từ hôm nay trở đi, cho dù có công ty, trường thông khác vu khống chúng ta, cũng sẽ không có ai tin.”

“Thậm chí ai vu khống chúng ta, người đó sẽ bị dư luận mắng chết; lần này danh tiếng của giải trí Ức Châu chúng ta coi như nổi hoàn toàn rồi, đạt tới đỉnh phong!”

Không thể không nói, thủ đoạn này của Giang Nghĩa chơi rất đỉnh.

Cũng chỉ có anh mới dám chơi như vậy.

Trong lúc đó nếu có bất kỳ sai sót nào, vậy không phải là phản sát, mà là thật sự bị giết chết rồi.

Người tài giỏi thì hay lớn gan.

Lần này Giang Nghĩa khiến Trình Đan Đình biết, cái gì mới là ‘cao thủ thật sự’!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play