“Tôi không tin, tôi không tin!”

Tôn Vĩnh Trinh ném mạnh ly trà trên bàn xuống dưới sàn, tức giận gầm lên: “Kế hoạch hoàn mỹ như vậy, Giang Nghĩa sao có thể phá được?”

Ông ta quay đầu nhìn sang Tôn Tại Ngôn: “Chúng ta vẫn chưa thua, hiện nay chỉ có một mình Phương Khánh Dương ra mặt thanh minh, chúng ta hoàn toàn có cơ hội xoay chuyển!”

“Chúng ta cứ cắn chặt, nói Phương Khánh Dương và Giang Nghĩa là cùng một bọn, liên hợp với công ty khác đối phó bọn họ.”

Tôn Tại Ngôn bật cười.

Anh ta phải giải thích thế nào với kẻ ngu xuẩn này đây?

Suy nghĩ một lát, Tôn Tại Ngôn khẽ nói: “Tình huống mà ngay cả loại đầu heo như anh cũng có thể nghĩ ra, Giang Nghĩa sẽ không nghĩ ra hay sao? Hơn nữa, nếu có một nhà nhảy ra thừa nhận lỗi lầm, anh làm sao dám chắc chắn không có nhà thứ hai nhà thứ ba? Đợi xem đi, Phương Khánh Dương chỉ là một mở đầu, phòng tuyến mà chúng ta vất vả xây dựng, rất nhanh sẽ sụp đổ hoàn toàn.”

Không thể không nói, con mắt nhìn nhận vấn đề của Tôn Tại Ngôn vẫn khá chính xác.

Chuyện anh ta dự đoán không bao lâu thì xảy ra rồi.

Tổng giám đốc của các công ty khác thật ra đều đang do dự, sau khi nhìn thấy Phương Khánh Dương chủ động đứng ra nhận sai, bọn họ cũng có tính toán trong lòng.

Có người dẫn đầu, về sau đều dễ làm.



Tổng giám đốc của các rạp phim khác, hết người này đến người kia, lũ lượt đứng ra chủ động thừa nhận sai lầm.

Bọn họ đầu tiên là đăng bài làm rõ hành vi bôi nhọ đối với giải trí Ức Châu ở trên website chính, sau đó chủ động mở họp báo tiến hành xin lỗi, có những tổng giám đốc thậm chí quỳ xuống tại chỗ cầu xin tha thứ.

Những bức thư xin lỗi mấy nghìn chữ được gửi tới giải trí Ức Châu, công khai thể hiện.

Nhất thời, ngọn gió dư luận hoàn toàn xoay chuyển!

Cởi chuông cần người buộc chuông.

Nếu nói, là giải trí Ức Châu đứng ra chỉ trích bọn họ vu khống, người khác có lẽ còn không tin.

Nhưng những người này tự mình nhảy ra, vậy còn có ai không tin?

Cũng không phải không có ai nghi ngờ giải trí Ức Châu bắt cóc uy hiếp, nhưng mấy chục tổng giám đốc đứng ra hết, như này sao mà bắt óc uy hiếp được? Giải trí Ức Châu có giỏi nữa, cũng không thể một tay che trời.

Điều mấu chốt nhất là người của cục thuế cũng đăng một bản công văn ở trên website chính, nói bọn họ đã đến các nhà điều tra rồi, tiền bán vé của bộ phim “Thập Vạn Thiên Binh” không có vấn đề gì cả.

Vốn dĩ, cục thuế là cơ quan chính phủ, không nên nhúng tay vào.

Nhưng bọn họ cảm thấy một công ty tốt làm từ thiện như giải trí Ức Châu, chịu oan ức, là một phe chính nghĩa, làm sao có thể nhìn nổi được.

Cho nên, bọn họ mới đứng ra nói những lời này.



Những lời này cũng nhận được đánh giá tốt của dân cư mạng.

Đương nhiên, những điều này đều là làm có dáng có vẻ để cho người dân thấy, người hiểu thật sự, nhìn thoáng cái thì có thể nhìn ra vấn đề bên trong.

Một câu: cục thuế đang giúp giải trí Ức Châu.

Tôn Tại Ngôn siêu thông minh đương nhiên cũng nhìn ra vấn đề.

Anh ta dựa vào lưng ghế, ngửa đầu cười khổ, anh ta có lẽ đã biết vấn đề nằm ở đâu rồi.

Tôn Vĩnh Trinh vội hỏi: “Cậu cười ngốc cái gì? Còn không nghĩ cách xoay chuyển cục diện thua cuộc?”

“Không lật được nữa rồi.”

“Cái gì?”

“Cục thuế, thậm chí ngay cả tòa án, cục cảnh sát những cơ quan chính phủ bắt tay hợp tác, trong thời gian ngắn tra rõ vấn đề; chỉ có một cách như này mới có thể khiến tổng giám đốc của mấy chục công ty cùng lúc đứng ra nhận sai.”

“Không phải chứ?” Tôn Vĩnh Trinh nói: “Muốn mấy ‘chỗ to’ này liên thủ hành động, còn nhanh gọn dứt khoát, nói làm thì làm, chuyện đó không phải điều người bình thường có thể làm được.”

Tôn Tại Ngôn đã cười: “Cho nên, đứng sau giải trí Ức Châu, nhất định có nhân vật tầm cỡ mà chúng ta căn bản không thể với tới hỗ trợ. Người có thể điều động những thế lực này, đối với chúng ta mà nói, đó chính là ‘Đại La Kim Tiên’.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play