Khi mọi người đến tòa liền thấy Giang Nghĩa đang ngồi trên chiếc ghế sắt ở khu vực nghỉ ngơi.
Nhìn thấy mọi người đến, Giang Nghĩa đứng dậy chỉnh đốn lại áo quần rồi bước đến: “Mọi người đến rồi à?”
Tây Môn Tuấn có chút bất ngờ, anh quả thực không ngờ tới rằng Giang Nghĩa sẽ thật sự chờ ở đây.
Theo lý mà nói, bản thân Giang Nghĩa không thể có nổi 2700 tỷ, chỉ đành nhờ người khác giúp đỡ; thế nhưng ở khắp thành phố này, những người có đủ khả năng chi trả đều đã được Tôn Vĩnh Trinh để ý đến, không thể có người giúp Giang Nghĩa được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tây Môn Tuấn cũng không thể nghĩ ra làm cách nào mà Giang Nghĩa đã gom đủ số tiền nợ.
Anh ta hỏi: “Anh định trả lại tiền bằng cách nào?”
Giang Nghĩa đưa mắt nhìn đồng hồ, lạnh lùng đáp: “Tôi hẹn người ta, còn mười mấy phút nữa sẽ đến, anh ta sẽ giúp tôi trả hết món nợ này. À, đúng rồi, không phải là 9 tỷ, mà là 3600 tỷ, sau khi trả sạch hết nợ, tôi sẽ lấy lại Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.”
Tây Môn Tuấn nheo mắt, cách mà Giang Nghĩa đã chọn giống hệt với những gì anh ta tưởng tượng.
Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng có giá lên đến 9000 tỷ.
Chỉ cần Giang Nghĩa đủ thông minh, nhất định có thể kiếm được một đại gia bằng lòng thế chân cho mình, và anh ta chỉ cần đem Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng giao cho người đó quản lý là được rồi.
Mặc dù công ty của thành phố Giang Nam từng bị Tôn Vĩnh Trinh thôn tính, nhưng những công ty ở những thành phố khác thì không chắc.
Dùng 3600 tỷ để đổi lấy khoa học Kỹ thuật Tẩm Mộng trị giá 9000tỷ, cuộc buôn bán này rất xứng đáng.
Điều này sớm đã nằm trong dự tính của Tây Môn Tuấn.
Anh ấy cười nhạt nói: “Giang Nghĩa, anh đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang bàn tính điều gì. Nhưng mà anh quá tự đắc rồi, anh thực sự cho rằng mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của anh ư?”
“Nói cho anh biết, có những thứ không đơn giản như anh nghĩ đâu.”
Giữa lúc hai người đang nói chuyện, cửa chính mở ra, một đám người vây quanh một người đàn ông đeo kính vàng bước vào. Người đàn ông đó là Thủy Bình.
Giang Nghĩa cười rồi tiến lên phía trước mở lời: “Giới thiệu với mọi người, vị này chính là người đồng ý giúp tôi trả nợ, anh Camus, anh ấy là người lai Pháp, công ty trong tay sở hữu tài sản mấy chục nghìn tỷ.”
Tây Môn Tuấn nhìn Camus bằng con mắt lạnh lùng, bình thản đáp: “Thưa anh Camus, anh muốn trả nợ cho Giang Nghĩa, tất nhiên công ty của chúng tôi hoàn toàn ủng hộ, nhưng trước đó chúng tôi cần phải làm việc theo thông lệ, tiến hành xem xét minh chứng về tài sản của anh. Nếu như xem xét không có vấn đề gì, công ty chúng tôi lập tức thực hiện thủ tục trả nợ.”
“Không thành vấn đề.” Camus vui vẻ đồng ý. Trần Chiêu - nhân viên thi hành của tòa án bước tới nói: “Vậy thì xin mời anh Camus đi cùng tôi, để bảo đảm tính riêng tư, những người khác xin đợi ở bên ngoài.”
Trần Chiêu và Camus rời đi, những người còn lại hồi hộp chờ đợi trong hội trường.
Giữa lúc đó, Giang Nghĩa bước tới trước mặt Đinh Thu Huyền, nâng nhẹ khuôn mặt thanh tú của cổ, đau lòng nói: “Em khóc à?”
Đinh Thu Huyền cười bảo: “Không sao, chỉ là bụi bay vào mắt thôi.”
“Xin lỗi em, để em phải chịu khổ rồi.”
“Không cần phải xin lỗi em, là em tự nguyện mà.”
Đinh Nhị Tiến trông thấy cảnh tượng ấy, hừ nhẹ một tiếng: “Tự nguyện? Ha ha, nếu như hôm nay anh Camus có thể trả hết nợ thì không nói làm gì, nếu như trả không hết thì mày cùng với cái thằng hèn nhát đó cút xéo khỏi đây đi!”
Tô Cầm vỗ vai Đinh Nhị Tiến: “Ông già hồ đồ này ông đang nói năng xằng bậy gì vậy?”
“Tôi nói xằng nói bậy chỗ nào? Đây gọi là quân tử phòng thân!”
Khi hai người họ đang cãi nhau ầm ĩ, Tây Môn Tuấn bước đến, nói bằng một giọng mỉa mai: “Giang Nghĩa, cách của anh hay thật đấy, lấy Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng làm mồi nhử, cho người khác thay mình trả nợ, rồi đem Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng bán lại để bồi thường. Làm như vậy đối phương có thể có được công ty đáng giá 9000 tỷ, còn anh thì không còn mắc nợ, lợi cả đôi bên.”
Giang Nghĩa nhún vai: “Chỉ thiệt thòi cho xí nghiệp Thiên Đỉnh của các anh thôi, mất trắng cả một cây tiền.”
“Ồ, xem ra anh quyết tâm muốn thắng tôi?”
“Nếu không thì sao?”
Tây Môn Tuấn nói: “Anh đừng quên, đây là tòa án, mọi thứ đều phải theo trình tự pháp luật, không thể nói anh có tiền là có thể trả nợ. Nếu việc xét duyệt không được thông qua, tiền của anh có vấn đề thì lúc đó dù anh có tiền cũng không thể trả nợ được.”
Câu nói này đã đủ rõ ràng rồi.
Với cách làm của Giang Nghĩa, Tây Môn Tuấn sớm đã đoán ra, cho nên anh ta cũng sớm sắp xếp sẵn.
Trần Chiêu - nhân viên tiến hành thẩm tra đã bị Tây Môn Tuấn nắm thóp, việc xem xét sẽ không được thông qua, Camus có nhiều tiền đi chăng nữa cũng không cách nào giúp Giang Nghĩa trả nợ.
Cho nên, cách của Giang Nghĩa chắc chắn sẽ thất bại.
Đinh Thu Huyền nghe ra sự uy hiếp trong câu nói đó, cau mày giận dữ: “Sao anh có thể như vậy?”
Tây Môn Tuấn cười đáp: “Tôi làm sao? Ở trong kinh doanh, tôi chỉ dùng phương pháp phù hợp nhất thôi, các người mãi mãi đừng hòng trả hết món nợ này.”
Anh ta còn cố ý ghé sát tai Giang Nghĩa nói: “Sẵn đây tôi tiết lộ cho nghe một bí mật, chính tôi đã dùng thủ đoạn này để ép chết người em ruột yêu quý Giang Châu của cậu.”
Trong phút chốc, trong lòng Giang Nghĩa bừng cháy lên ngọn lửa căm phẫn. Dùng nợ nần để ép người ta đến bước đường cùng, lại còn ngăn chặn luôn cả việc trả tiền, bị dằn vặt cả về thể xác lẫn tinh thần mỗi ngày.
Chỉ có một con đường duy nhất: chết. Giang Châu đã bị Tây Môn Tuấn ép chết như thế, giờ đến lượt Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa nén lại cơn tức giận, kìm chế sự phẫn nộ, bình thản nói: “Tây Môn Tuấn, món nợ này tôi đã ghi nhớ, tôi sẽ cho anh biết thế nào gọi là “hối hận”.
“Hối hận? Ha ha ha, tốt nhất anh nên lo cho bản thân mình trước đi, hôm nay trả không hết nợ, không chỉ anh tiêu đời, mà cả gia đình anh cũng đi đời nhà ma. Muốn đấu với tôi à? Anh còn non lắm.”...
Tòa án, trong một gian phòng nhỏ độc lập. Nhân viên thi hành dẫn Camus bước vào, cho những người đi cùng đứng bên ngoài đợi, sau đó đóng cửa lại.
Hai người ngồi đối diện nhau. Camus mở một chiếc vali ra, lấy ra những minh chứng liên quan.
“Anh Trần, trong đây là minh chứng về tài sản của tôi, anh có thể xem thử.” Trần Chiêu cười, không thèm động đến những minh chứng ấy, vắt chéo chân rồi nói: “Những minh chứng về tài sản của anh không hợp lệ, anh có thể đi rồi.”
“Sao cơ?” Camus cau mày hỏi: “Anh Trần à, anh còn chưa xem tư liệu của tôi nữa.”
“Tôi không cần xem”
“Không xem làm sao biết minh chứng của tôi không hợp lệ?”
“Bởi vì… mọi việc tôi nói sao thì là vậy.” Trần Chiêu nở nụ cười xấu xa nhìn Camus, mọi thứ không cần nói cũng đã rõ ràng.
Không cần phải nói nhiều nữa, Camus đã hiểu toàn bộ, cái người Trần Chiêu này với tên Tây Môn Tuấn kia chung một thuyền, cho dù Camus có tiền, minh chứng có đầy đủ đi chăng nữa cũng không thể thông qua xét duyệt.
Không thể thông qua xét duyệt, đồng nghĩa với việc không thể giúp Giang Nghĩa trả nợ.
Trần Chiêu dọa dẫm nói: “Camus, anh có biết vì sao mà tất cả công ty ở thành phố Giang Nam đều không chịu giúp Giang Nghĩa, cuối cùng anh ta phải đi tìm đến công ty không thuộc về thành phố Giang Nam này của anh không? Đó là bởi vì nợ của xí nghiệp Thiên Đỉnh, xí nghiệp Thiên Đỉnh là xí nghiệp đứng thứ nhất của thành phố Giang Nam, ai cũng không dám động đến.”
“Thứ mà xí nghiệp Thiên Đỉnh muốn không phải là món nợ, mà chính là mạng của Giang Nghĩa! Nói như vậy, chắc anh đã hiểu rồi chứ?”
Camus gật đầu: “Nói như thế thì tôi hiểu rồi.”\u0001
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT