Mạnh Chí Định tin chắc là đối phương nhất định đồng ý tái giá, đây chính là một cơ hội tốt nhất, có thể gả vào “hào môn”, lại có thể giúp cả nhà mình thoát khỏi khoản nợ khổng lồ.

Chỉ có con ngốc mới từ chối.

Nhưng....

Đinh Thu Huyền mỉm cười lắc đầu, đẩy tờ chi phiếu qua: “Xin lỗi, nếu như muốn tôi sống cả đời với người không có tố chất như anh, tôi thà gánh theo món nợ khổng lồ nhảy lầu tự sát còn hơn.”

Ý tứ chính là....chết còn tốt hơn sống với anh.

Mạnh Chí Định tức giận, xé nát tờ chi phiếu, đứng dậy hung dữ nói: “Một kỹ nữ đã bị phá hỏng, món hàng cũ rách nát như cô, ông đây thấy ngoại hình của cô có chút quyến rũ mới cho cô cơ hội, mẹ nó cô còn phấn khởi phổng mũi lên mặt đúng không? Cô nghĩ ông đây tiếc rẻ cô sao? Cô cùng với người chồng bỏ đi của cô đi chết đi, món hàng cũ rách nát!”

Đinh Nhị Tiến còn muốn ngăn lại, kết quả lại bị Mạnh Chí Định hất ra.

Anh ta chỉ vào Đình Nhị Tiến nói: “Lão già kia, ông còn muốn tìm ba tôi bàn công việc sao? Ha ha, đợi bị sa thải đi!”

Mạnh Chí Định thở hổn hển đập cửa rời đi.

Bên trong chỉ còn lại Đinh Nhị Tiến và con gái Đinh Thu Huyền, đều không nói gì.

Đinh Nhị Tiến hung dữ mắng: “Con xem chuyện tốt mà con làm đi! Ba vất vả lắm mới tìm được Tiểu Mạnh, tìm được một cơ hội để thoát khỏi đống nợ kia tốt như vậy. Còn con? Uổng phí ý tốt của ba không nói, còn xúc phạm người ta. Thu Huyền, con muốn ép ba đến chỗ chết sao?”

Đinh Thu Huyền cúi đầu không nói gì.

Lúc trước bị Mạnh Chí Định làm nhục trước mặt mọi người đã đủ uất ức rồi, bây giờ ngay cả người thân bên cạnh cũng chỉ trích mình, là một người phụ nữ yếu đuối, cô thật sự không thể chịu được.

Nước mắt quanh quẩn ở vành mắt.

Cô cũng không kiên trì được nữa, oa lên một tiếng, bật khóc, nằm bò lên bàn khóc nức nở.

“Khóc, chỉ biết khóc, khóc thì có tác dụng gì?”

Đinh Nhị Tiến tức đến mức đập bàn, không nghĩ ra cách gì.

Nhưng lúc này Tô Cầm gọi điện đến, nói: “Ông à, ông mau về nhà một chuyến đi, Tây Môn Tuấn kia dẫn người của tòa án đến, bắt chúng ta phải trả tiền đúng hạn, chuyện này phải làm sao đây?”

Làm sao?

Tự xử chứ sao!

Vốn dĩ tất cả đều tiến hành theo kế hoạch, chỉ cần Đinh Thu Huyền đồng ý ly hôn, có thể thuận lợi thoát khỏi trách nhiệm, còn có thể bấu víu vào mối quan hệ với chủ nhiệm.

Bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ đều xong rồi.



Đinh Nhị Tiến chỉ vào Đinh Thu Huyền nói: “Ba cũng không nói với con đạo lý lớn gì, hôm nay ba nói ở đây, nếu như con kiên trì ở cùng với Giang Nghĩa, vậy con đi cùng với cậu ta gánh món nợ 2700 tỷ đi, đừng liên lụy đến ba và mẹ con. Đến lúc đó ba thà cắt đứt quan hệ ba con với con cũng sẽ không giúp con trả nợ!”

Từng câu nói như một con dao, từng từ cứa vào tim.

Đinh Nhị Tiến vung tay rời đi, vội vàng về nhà, Đinh Thu Huyền nằm bò trên bàn khóc một lúc lâu, mới từ từ đứng dậy rời khỏi đó.

Khoảng một tiếng sau, hai người một trước một sau trở về biệt thự cũ.

Giống với lần trước, cửa lớn bị người ta chặn lại, chẳng qua lần này những người đứng chặn ở cửa không phải là những con hổ bất mãn của công ty thu hồi nợ, mà là chấp hành viên của tòa án phái đến.

“Lần này lại là chuyện gì?” Đinh Nhị Tiến đi đến hỏi.

Tây Môn Tuấn đẩy kính, thờ ơ nói: “Tôi giới thiệu một chút, bên cạnh tôi vị này là chấp hành viên mà tòa án phái đến để xử lý tranh chấp món nợ lần này… anh Trần Chiêu.”

“Xét thấy ‘uy phong’ của gia đình các người, ngay cả người đòi nợ cũng có thể đánh đuổi, công ty của tôi không thể không áp dụng một vài phương thức để tự bảo vệ. Anh Trần Chiêu là người do tòa án phái đến, nếu như các người còn dám động chân động tay, đến lúc đó không chỉ đơn giản là trả khoản nợ kia đâu.”

Đinh Nhị Tiến gật đầu thật mạnh: “Vâng, vâng, vâng, tôi biết tôi biết, tôi chắc chắn sẽ không động tay động chân nữa đâu. Chỉ là khoản nợ 2700 tỷ quả thật quá nhiều, cái này sao có thể trong chốc lát mà lấy ra được chứ?”

Trần Chiêu đứng ra: “Điều này tòa án chúng tôi đương nhiên cũng hiểu rõ, cũng không cần các người lập tức lấy ra số tiền lớn như vậy. Hôm nay đến tìm mấy người chính là muốn mấy người đưa ra được một phương án giải quyết thỏa đáng. Mấy người định trả số tiền này như thế nào? Lúc nào trả? Chia thành mấy lần để trả? Mỗi lần trả bao nhiêu? Lãi phát sinh phải tính như thế nào? Đều phải đưa ra rõ ràng.”

Khuôn mặt Đinh Nhị Tiến đen lại, đây là không phải là đang làm khó người khác sao?

Bọn họ làm gì có tiền để trả nợ.

Cho dù có phương án thỏa đáng, vậy cũng không thể chuẩn bị được, không thể nói với đối phương là dùng cả đời để trả nợ? Hơn nữa cả đời này có khả năng cao là không thể trả được con số 2700 tỷ này.

Nói không nên lời.

Trần Chiêu nhìn bốn xung quanh, hỏi: “Người nợ tiền… Giang Nghĩa đâu?”

Vừa nhắc đến Giang Nghĩa, Đinh Nhị Tiến lập tức tức giận đến mức không có chỗ để bộc phát: “Tên tiểu tử kia không biết chạy đi đâu rồi.”

“Không biết?” Trần Chiêu lạnh lùng nói: “Mấy người đừng nghĩ là có thể chạy trốn, nếu như dám trốn nợ, vậy thì tội nặng thêm một bậc. Khuyên mấy người nhanh chóng giao Giang Nghĩa ra, nếu không, hôm nay mấy người đều phải đi đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.”

“Anh…” Đinh Nhị Tiến cắn răng không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Giang Nghĩa sáng sớm đã rời khỏi nhà, cũng không nói là đi đâu, quan trọng là điện thoại vẫn luôn ở trong trạng thái tắt máy, phải tìm như thế nào?

Đinh Nhị Tiến thậm chí còn nghi ngờ Giang Nghĩa thật sự có khả năng chạy trốn rồi.

Giang Nghĩa mà chạy trốn, vậy thì tất cả khoản nợ đều trở thành cả nhà Đinh Nhị Tiến phải trả, nghĩ đến đây, thậm chí Đinh Nhị Tiến còn nghĩ đến cái chết.

“Giang Nghĩa à Giang Nghĩa, ông đây thật sự bị cậu bẫy thảm rồi.”

Đúng lúc này….



Tu tu tu, tu tu tu, điện thoại của Tây Môn Tuấn vang lên, hiển thị là một số lạ.

Sau khi anh ta nhận máy, lịch sự hỏi: “Alo, xin hỏi anh là ai?”

“Giang Nghĩa.”

Giang Nghĩa? Giang Nghĩa!

Đột nhiên ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Tây Môn Tuấn, Giang Nghĩa người mà bị mọi người cho rằng đã sợ tội chạy trốn, sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho Tây Môn Tuấn? Anh muốn làm gì?

Tây Môn Tuấn bình tĩnh hỏi: “Giang Nghĩa, anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?”

“Không phải anh muốn tôi trả tiền sao?”

“Thế nào, anh có tiền để trả rồi? Tôi còn cho rằng vì anh không trả được tiền, cố ý bỏ trốn chứ.”

Đầu bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng mang theo sự khiêu khích của Giang Nghĩa: “Bây giờ người của tôi đang ở tòa án, anh qua đấy một chuyến, chúng ta tính toán rõ ràng khoản nợ một chút.”

Trong lòng Tây Môn Tuấn rét lạnh, tính toán rõ ràng? Nói như vậy, Giang Nghĩa có tiền trả rồi?

Anh ta vẫn luôn cảm thấy Giang Nghĩa không phải là người bình thường, nhưng cũng không ngờ trong khoảng thời gian hai ngày ngắn ngủi Giang Nghĩa đã chuẩn bị đủ tiền để trả nợ, làm thế nào mà anh có thể làm được?

Là thật sự trả nợ, hay là điệu hổ ly sơn?

“Giang Nghĩa, anh xác định là đang ở tòa án? Nếu như tôi đi lại không gặp được người của anh, tội danh của anh sẽ càng nhiều, hiểu không?”

“Anh đến không phải sẽ rõ sao?”

Tút tút, điện thoại đã bị cúp.

Tất cả mọi người đều sững sờ, phương hướng phát triển của sự việc hoàn toàn không giống với dự đoán.

Ngoại trừ Đinh Thu Huyền, tất cả mọi người đều cho rằng Giang Nghĩa sợ tội bỏ trốn, cả đời này làm một kẻ vô lại, kết quả người ta chủ động đi đến tòa án, chủ động gọi điện thoại đến nói muốn trả nợ.

Ha ha, điều này ai có thể nghĩ đến chứ?

Vì để đề phòng đây là trò lừa bịp của Giang Nghĩa, Tây Môn Tuấn chỉ vào người nhà họ Đinh nói: “Đã là trả nợ, vậy để người nhà họ Đinh đi cùng để làm chứng.”

Nói là làm chứng, thực ra chính là sợ bọn họ nhân cơ hội chạy trốn.

Trần Chiêu gật đầu, đồng ý với ý kiến của Tây Môn Tuấn, vì vậy Tây Môn Tuấn, Trần Chiêu và người nhà họ Đinh lần lượt lên hai chiếc xe đi về phía tòa án.

Trên xe, hai tay Đinh Thu Huyền nắm chặt lại, trong lòng thầm cầu nguyện: Giang Nghĩa mong anh nhất định phải nói được làm được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play