Hùng Hạt Tử cũng đã lăn lộn trong cái giới này khá lâu rồi. Hắn đã từng gặp rất nhiều người mạnh, nhưng chưa bao giờ gặp một người lợi hại như Giang Nghĩa, thậm chí có thể dùng hai chữ “biến thái” để miêu tả.

Một địch 50-60?

Quan trọng là 50-60 người này còn cầm vũ khí. Đừng nói là người bình thường, dù Mike Tyson có tới đây cũng tiêu tùng thôi.

Rốt cuộc tên này là người là quỷ? Mạnh tới vô lý.

Đúng như lời Giang Nghĩa nói.

3 phút, giải quyết sạch sẽ.

Thực ra cũng chưa cần dùng tới 3 phút, 50-60 người mà Hùng Hạt Tử dẫn tới đều huyết nhục lẫn lộn nằm bẹp trên mặt đất. Trong đó, phần lớn đều đã đứt tay đứt chân, cả đời này đã xác định là sẽ trở thành người tàn tật.

Hiện trường chỉ có thể dùng một chữ để miêu tả: Thảm!

Giang Nghĩa thở phào một hơi, anh cảm thấy rất thoải mái, là cái cảm giác được giải toả sau một thời gian dài kìm nén.

Từ khi rời khỏi Tây cảnh, anh phải luôn kìm nén khát vọng chiến đấu.

Hôm nay, từng trận chiến cứ liên tiếp nối đuôi nhau xảy ra, anh cuối cùng cũng có thể phát tiết, giải phóng nguồn năng lượng luôn đè nén trong người này rồi.

Sao chỉ đơn giản là một chữ “sướng” được?

Anh vứt con dao bầu xuống đất, rút ra một điếu thuốc từ trong túi quần, châm lửa rồi rít một hơi.



Anh hơi ngẩng đầu lên, trước mắt là ánh chiều tà rực rỡ, Giang Nghĩa nhả ra một hơi, làn khói cuồn cuộn rồi bay lên không trung.

Thời gian cứ như ngừng lại.

Đây là lần đầu tiên Hùng Hạt Tử lặng lẽ nhìn một người đàn ông hút thuốc, hơn nữa hắn còn không dám cử động hay hó hé một chữ.

Có cảm giác như khoảnh khắc bị giáo viên chủ nhiệm phạt đứng thở nhỏ.

Cuối cùng, một điếu thuốc cũng đã cháy hết.

Giang Nghĩa chầm chậm bước về phía Hùng Hạt Tử. Sát khí trong mắt cũng đã nhạt đi không ít. Nhưng dù vậy, khi Hùng Hạt Tử chạm mắt với anh, hắn ta vẫn sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.

Một người đàn ông cao gần hai mét, nhưng khi đứng trước mắt Giang Nghĩa thì cứ như đứa trẻ lên ba.

Giang Nghĩa nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Mày còn muốn nhận tao làm thuộc hạ nữa không?”

Hùng Hạt Tử khóc không ra nước mắt.

Đùa gì vậy chứ?

Người đàn ông trước mắt này chính là Tu La đến từ địa ngục. Nhận anh làm thuộc ha? Haha, hắn còn mấy mạng đây?

“Không không, đại ca, em sai rồi.”

“Em có mắt mà không thấy Thái Sơn, em không nên đối xử với đại ca như vậy.”



Giang Nghĩa mỉm cười: “Không cần phải căng thẳng như thế, tao đã nói rồi, tao sẽ không giết mày.”

Anh chỉ vào cái cây lớn đang chắn giữa đường: “Dọn sạch cho tao, tao đang vội.”

“Dạ, vâng ạ.”

Hùng Hạt Tử làm sao dám chậm trễ nữa, hắn chỉ đạo mấy tên còn cử động được nhanh chóng đứng dậy, dọn dẹp chướng ngại trên đường rồi cung kính đứng hai bên và cúi đầu.

Giang Nghĩa không nói gì thêm, anh quay đầu bước lên xe, đạp ga rồi rời khỏi hiện trường.

Anh không động vào Hùng Hạt Tử.

Không phải là không dám động, mà là không cần thiết.

Long Dương Viên hiện là thiên hạ của Hùng Hạt Tử, và nó đang ở trạng thái tương đối ổn định dù trạng thái này cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Nhưng nếu giết Hùng Hạt Tử, thì trạng thái ổn định này sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Đến lúc đó, cả hệ thống của Long Dương Viên cũng sẽ sụp đổ theo.

Một ngọn núi không hổ thì ai cũng sẽ muốn làm lão đại, khó tránh khỏi những việc như kéo bè kết cánh, lừa lọc lẫn nhau, dẫn tới trạng thái mất khống chế.

Vậy nên, trước khi Giang Nghĩa chính thức đứng ra cải tạo Long Dương Viên trên diện rộng thì anh vẫn cần Hùng Hạt Tử giữ cái trạng thái cân bằng kia để hệ thống Long Dương Viên không sụp đổ.

Có hệ thống thì vẫn tốt hơn là mất khống chế, dù cái hệ thống này chẳng lành mạnh chút nào.\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play