Giang Nghĩa bật cười.

Chiến thần Tu La mà lại làm đệ của người khác sao?

Nếu bị mấy người ở Tây cảnh nghe được thì không biết họ sẽ nghĩ thế nào nữa.

Hùng Hạt Tử nói tiếp: “Hai là mày bị tao đập chết.”

“Chắc mày cũng tự hiểu là nên chọn thế nào nhỉ?”

Hùng Hạt Tử nghĩ thầm, người bình thường đều biết nên chọn cái gì. Đứng giữa sự sống và cái chết, có thằng ngu nào mà chọn cái chết đâu.

Nhưng!

Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu: “Tao không chọn cái nào cả.”

“Ồ? Mày cho rằng mày còn lựa chọn nào khác sao?”

“Còn chứ.”

“Là gì?”

Giang Nghĩa lạnh lùng nhìn Hùng Hạt Tử, bình tĩnh nói: “Trong vòng 3 phút, tao sẽ giải quyết sạch đám bọn mày. Xét thấy mày vẫn còn có chút nghĩa khí giang hồ nên tao quyết định sẽ cho mày một con đường sống, không cần cảm ơn.”

Phụt!!!!!

Hùng Hạt Tử suýt chết cười.

Hắn ta đã từng gặp đồ ngu nhưng chưa bao giờ gặp một người ngu đến vậy. Lấy một địch 50-60? Haha, tên này nghĩ mình là Đại La Kim Tiên sao?

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”



“Các anh em, lên,”

Giết Giang Nghĩa thì cũng khá đáng tiếc đấy, nhưng Hùng Hạt Tử cũng chẳng còn cách nào khác. Bất cứ kẻ nào dám thách thức người của hắn thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

Đây cũng là lý do tại sao hắn ta có thể” thống trị” Long Dương Viên.

Một tên cơ bắp lực lưỡng đi về phía Giang Nghĩa, những người khác đều đứng cạnh hóng hớt. Tuy Hùng Hạt Tử bảo mọi người cùng tấn công nhưng họ cho rằng, chỉ cần một người cũng đủ để đối phó với Giang Nghĩa rồi.

Tên cơ bắp kia đứng trước mặt Giang Nghĩa, cười lạnh một tiếng rồi giơ tay vung gậy bóng chày đập vào đầu anh.

Kết quả….

Một tiếng nổ lớn vang lên, Giang Nghĩa dùng tay không chặn cây gậy lại.

Không chỉ vậy, cây gậy bóng chày còn bị lõm vào, nhưng Giang Nghĩa lại không hề nhúc nhích, thậm chí trên mặt còn không lộ một chút đau đớn.

Cứ như tay anh còn cứng hơn cả gậy bóng chày.

“Mày nên đổi vũ khí nào tốt hơn đi.”

Giang Nghĩa bình tĩnh nói, sau đó anh duỗi tay ra nắm lấy mặt của đối phương, rồi đột nhiên dùng sức nâng hắn ta lên.

Trong phút chốc, tên cơ bắp kia bị Giang Nghĩa nhấc lên, sau đó lại bị vứt mạnh xuống mặt đất.

Phần sau đầu của hắn ta trực tiếp tiếp xúc với mặt đường bên tông cứng rắn. Một tiếng xì vang lên, máu chảy ròng ròng, tay chân hắn cũng rũ xuống. Nhìn thôi cũng biết tên này không chết cũng tàn phế.

Sự chuyển biến đột ngột này khiến tất cả mọi người phải sửng sốt, thực lực của Giang Nghĩa vượt xa sức tưởng tượng của họ.

Mạnh, thực sự rất mạnh.



Hùng Hạt Tử không chỉ không tức giận mà còn lộ ra vẻ vui mừng.

“Đúng là hổ tướng!”

“Các anh em, cùng lên đi!”

Hắn ta thực sự muốn xem thử Giang Nghĩa rốt cuộc mạnh đến cỡ nào. Nếu anh đủ mạnh thì hắn có thể “ân xá” tha tội cho Giang Nghĩa, rồi thu nhận anh làm thuộc hạ.

Nhưng hắn nào có biết, con kiến nhỏ thì làm gì có tư cách để thu nhận chiến thần Tu La?

Hùng Hạt Tử đúng là có mắt như mù.

Đám người Vân Dương xông lên, gậy bóng chày, dao rựa, gạch,….đủ các thể loại vũ khí đều đập về phía Giang Nghĩa.

Nếu là người bình thường, dù có lợi hại đến đâu mà bị nhiều người bao vây như thế thì cũng chết chắc.

Nhưng Giang Nghĩa đâu phải là người bình thường.

Chiến thần Tu La.

Chưa bại bao giờ.

Giang Nghĩa cứ như một vị thần giáng thế, mỗi một đấm một đạp tung ra đều cho đám người kia nằm rạp.

Nhất là sau khi anh đoạt được một con dao bầu, chế độ “sát thần” được kích hoạt. Hễ có người lại gần thì sẽ đứt tay đứt chân, tiếng kêu gào vang lên không ngớt.

Qua một phút, Giang Nghĩa vẫn bình an vô sự, thậm chí càng chiến càng hăng.

Còn lũ Vân Dương lại thảm khôn xiết.

Dần dần, Hùng Hạt Tử cũng cảm thấy không ổn, tên này mạnh tới mức có chút biến thái rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play