Trung tâm thành phố Giang Nam, xí nghiệp Thiên Đỉnh, văn phòng chủ tịch.

Tôn Vĩnh Trinh ngậm điều thuốc, gác chân ngồi trên ghế, nhả khói điên cuồng, từng làn khói giải trừ buồn bực trong lòng.

Người cúi đầu đứng trước mặt không phải ai khác, chính là Bách Niên của giải trí Bách Khoa.

Ngồi cạnh là đầu não Tây Môn Tuấn.

Sự thất bại của buổi hòa nhạc năm mới lần này khiến Bách Niên hoàn toàn không ngẩng đầu lên nỗi, ông ta biết mình đã mất đi vị trí trong lòng Tôn Vĩnh Trinh, e rằng lành ít dữ nhiều.

Kỳ vọng duy nhất hiện tại chính là Tôn Vĩnh Trinh có thể nể tình ông ta cống hiến nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, đừng quá hung ác.

Nhưng, Tôn Vĩnh Trinh sao có thể là loại người lương thiện đó?

Ông ta nhìn Bách Niên, cười lạnh: “Này, ban đầu ông đồng ý với tôi thế nào?”

“Ông nói, chỉ cần cho ông thêm một tuần, ông có thể chèn ép triệt để giải trí Ức Châu.”

“Bây giờ thì sao?”

“Haha, giải trí Ức Châu không chỉ không sụp, ngược lại giá trị thị trường tăng chóng mặt! Mà giá trị thị trường của giải trí Bách Khoa lại giảm điên cuồng, đã thành thứ hai khu Giang Nam.”



“Bách Niên, kế hoạch của ông không phải rất hoàn mỹ sao? Ông giải thích cho tôi xem rốt cuộc là thế nào?!”

Đối diện chỉ trích, Bách Niên nói không ra lời.

Còn có gì để nói?

Quy lại bốn chữ: Kỹ không bằng người

Trước đây Bách Niên luôn không phục, lần này ông ta đã hoàn toàn bái phục Giang Nghĩa rồi, thủ đoàn và trí tuệ của người đàn ông đó ông ta còn lâu mới có thể ứng phó.

Cuối cùng, Bách Niên thở dài một tiếng.

“Tôn tổng, tôi cũng không biết nói gì, lần này tôi thua tâm phục khẩu phục.”

“Năng lực của Giang Nghĩa mạnh hơn tôi nhiều.”

“Tôi kỹ không bằng người, cam nguyện chịu phạt.”

Tôn Vĩnh Trinh ngược lại có chút kinh ngạc, người mắt cao hơn đỉnh như Bách Niên cũng khuất phục, thằng Giang Nghĩa xem ra thật sự không phải người tầm thường.

Chuyện đến nước này, có mắng mỏ cũng vô ích.

Tôn Vĩnh Trinh xua tay: “Bỏ đi, ông đã tự nhận kỹ không bằng người, thì cũng không cần tiếp tục đảm nhiệm chức tổng giám đốc nữa. Về thu dọn đồ đạc, chủ động từ chức đi, từ đây về sau, ông không còn bất kỳ quan hệ gì với giải trí Bách Khoa, xí nghiệp Thiên Đỉnh nữa.”



“Tôn tổng!!!”

Bách Niên nôn nóng, ông ta cho rằng Tôn Vĩnh Trinh cùng lắm chỉ cách chức ông ta, không nghĩ tới lại tuyệt tình như vậy, kêu ông ta cút đi, không cho ông ta ở lại cả xí nghiệp Thiên Đỉnh.

Tôn Vĩnh Trinh hừ lạnh một tiếng: “Tôi kêu ông cút đã khách sáo lắm rồi, ông giày vò giải trí Bách Khoa ra thành cái gì rồi? Không giết ông đã nhân từ, mau cút cho tôi, bớt chướng mắt.”

Nói đến mức này, Bách Niên còn có thể nói gì nữa?

Thở dài, xoay người rời đi.

Buổi hòa nhạc năm mới đã hủy hoại giải trí Bách Khoa, dẫm đạp Bách Niên, phải khâm phục thực lực Giang Nghĩa, chỉ một chữ: Mạnh!

Hút xong điếu thuốc, Tôn Vĩnh Trinh lại châm một điếu.

Hết điếu này tới điếu khác, cả phòng làm việc đều ngập tràn mùi khói thuốc, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Nói thật, ngay cả Bách Niên cũng không thể đối phó Giang Nghĩa, còn ai có thể làm được? Nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra người phù hợp.

Ông ta nhìn sang Tây Môn Tuấn, hỏi: “Tây Môn, cậu đừng chỉ ngồi đó, suy nghĩ giúp tôi đi, làm sao đối phó Giang Nghĩa? Phái ai đi đối phó cậu ta?”

Tây Môn Tuấn cười khổ vào tiếng, liên tục lắc đầu nói: “Tôn tổng, đừng trách tôi tạt nước lạnh ông, tìm khắp xí nghiệp Thiên Đỉnh cũng tìm không ra ai là đối thủ của Giang Nghĩa.”\u0001

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play