Những ngón tay của Giang Nghĩa đột nhiên dùng sức, lốp xe nổ tung.

Ngay sau đó, Giang Nghĩa nâng chiếc xe máy lên rồi đập mạnh về phía sàn bê tông, cả người và xe đều bị văng ra ngoài, chiếc xe máy đè lên chân đối phương, cả hai chân lập tức bị gãy.

Người của Hồng Vụ Chiến Tuyến trố mắt nhìn nhau, không thể tin rằng đây là chuyện mà con người có thể làm được.

Nhưng Giang Nghĩa đã làm được.

Đinh Thu Huyền cũng rất ngạc nhiên, chồng cô sao lại mạnh như vậy? Nếu biết sớm thì đã không cần phải sợ rồi.

Nhìn bộ dạng của Giang Nghĩa không có vẻ gì là tốn sức, quả thật mạnh mẽ đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Giang Nghĩa phất tay: “Tôi không muốn nhìn thấy đám người này nữa, mau giải quyết hết đi.”

Ngay lập tức, Hổ Cáp của mười hai cung Hoàng Kim bước ra.

Anh ta còn chưa kịp làm gì thì Kim Ngưu đã bước ra ngăn Hổ Cáp lại, cười nói: “Nếu anh ra tay thì đám người này thật sự sẽ không sống nổi mất. Hôm nay là năm mới, không cần phải nhìn thấy máu, để tôi làm cho được không?”

Hổ Cáp lạnh lùng không nói lời nào, lùi lại mấy bước rồi ẩn mình trong bóng đêm.

Kim Ngưu siết chặt nắm đấm, mỉm cười đi về phía Giả Chiến, từ khi rời khỏi biên giới phía Tây, đã lâu rồi anh ta chưa đánh nhau, anh ta rất nhớ những tháng ngày đổ máu trước kia.

Dễ gì có được cơ hội này, sao anh ta có thể để tuột mất?

Nhìn Kim Ngưu cao hơn hai mét, cánh tay to hơn vòng eo người bình thường, trong lòng Giả Chiến đã tuyệt vọng, loại người khổng lồ này không chỉ có cơ thể rắn chắc, mà còn có kỹ năng chiến đấu rất cao.



Một tên côn đồ nhỏ nhoi như anh ta sao đánh lại được?

Không đợi anh ta kịp phản ứng, Kim Ngưu đã lao đến trước mặt anh ta, đấm một cú vào bụng Giả Chiến với tốc độ ánh sáng.

Cảm giác đó giống như bị một chiếc xe tải đâm thẳng vào đầu.

Đau đớn!

Giả Chiến xoay hai vòng trên không trung rồi đập mạnh vào bồn hoa, một cú đấm này khiến anh ta trở thành kẻ tàn phế.

Sức mạnh này quá đáng sợ.

Trong các cung Hoàng Kim, xét về sức mạnh thì Kim Ngưu tuyệt đối đứng số một.

Sức mạnh bất khả chiến bại khiến người khác tuyệt vọng!

Một kẻ khỏe hơn người có thể đánh thắng mười người biết võ.

Hai nắm đấm của Kim Ngưu vung lên đầy uy lực, hết đấm này tới đấm khác, hơn 20 người của Hồng Vụ Chiến Tuyến bị đánh bay ra ngoài trong vòng chưa đầy 10 giây, lần lượt nằm trên đất.

Một số co quắp, một số sùi bọt mép và một số ngất xỉu.

Thực lực khác biệt quá lớn.

Kim Ngưu còn chưa tung đòn chí mạng, nếu không bọn họ không có đau đớn đơn giản như vậy đâu, mà một cú đấm cũng có thể lấy mạng bọn họ!



Xét cho cùng thì cũng là năm mới, dù sao cũng là xã hội được cai trị bởi pháp luật, không phải là chiến trường ở biên giới phía Tây.

Có thể không giết thì tốt nhất không giết.

Kim Ngưu trông có vẻ lỗ mãng nhưng thực chất lại có đầu óc vô cùng sáng suốt.

Đánh xong, Kim Ngưu chống nạnh nhìn quanh một vòng rồi gật đầu hài lòng.

“Đại ca, thấy thế nào?”

Giang Nghĩa nhìn những người nằm trên đất, lạnh nhạt nói: “Những người khác đi đi, Kim Ngưu, cậu ở lại trông chừng đám người này. Bảo bọn họ thu dọn hiện trường và khôi phục lại công viên như ban đầu.”

“Nếu lần sau tôi thấy công viên bị phá hư gì nữa, Kim Ngưu, cậu giúp tôi xử lý một lần nữa.”

Nghe xong, người của Hồng Vụ Chiến Tuyến khóc không ra nước mắt.

Những người còn cử động được thì nhanh chóng đứng dậy quét dọn sạch sẽ, không dám chểnh mảng.

Thật khủng khiếp, bị đánh một lần đã mất nửa cái mạng, còn muốn đánh lần nữa sao?

Vậy thì chắc chết mất!

Nhìn thấy những người kia sợ hãi run lẩy bẩy, Đinh Thu Huyền bật cười. Đám người này khi nãy vẫn còn hù dọa người khác, bây giờ trông thật khôi hài.

Nghe thấy tiếng cười của Đinh Thu Huyền, trái tim Giang Nghĩa bỗng đập dữ dội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play