Trải qua một phen ‘dày vò’, hai người cuối cùng cũng thuận lợi về tới số 33 tiểu khu Danh Uyển.

Chuyến đi Milan lần này khiến quan hệ giữa bọn họ thân thiết hơn, cũng phức tạp hơn.

Trước khi xuống xe, Tô Nhàn tháo sợi dây chuyền phỉ thúy mà Giang Nghĩa chọn cho cô ta, cất vào trong hộp, giấu ở bên người.

Đây khả năng là món quà quan trọng nhất trong đời này của cô ta.

Người đàn ông đó, cô ta đã định sẵn là không có được.

Ít nhất, còn có thể giữ lại quà của anh.

Cũng là một phần nhớ nhung.

Hai người trước sau đi vào trong nhà, lúc này, mùi hương trong nhà xộc tới, trên bàn bày một bàn đầy ắp những món ăn tinh tế, chỉ cần nhìn thôi cũng thèm chảy nước miếng rồi.

Người trong nhà Đinh Thu Huyền đi tới.

“Không phải là xuống máy bay từ lâu rồi sao? Sao muộn như vậy mới về tới nhà?” Đinh Thu Huyền hỏi.

“Haizz, đừng nhắc nói, chúng em…”

Tô Nhàn vừa muốn nói thật thì bị Giang Nghĩa cắt ngang: “Bọn anh gặp phải một tài xế không biết đường, chở bọn anh đi một vòng lớn, cho nên mới trễ.”

“Ồ, như vậy à. Đừng đứng ở cửa nữa, mau vào ngồi đi, cùng nhau ăn cơm.”

Đinh Thu Huyền dẫn Tô Nhàn, Giang Nghĩa ngồi xuống.



Đinh Nhị Tiến và Tô Cầm cũng ngồi xuống, người một nhà vui vẻ ăn cơm, nói chuyện rôm rả trong nam ngoài bắc.

Vô cùng vui vẻ.

Sau khi ăn tối xong, Đinh Nhị Tiến và Tô Cầm đi xem TV.

Đinh Thu Huyền thuận miệng hỏi một câu: “Nhàn, Giang Nghĩa ở Milan không có động tay động chân với em chứ?”

Ánh mắt của Giang Nghĩa lập tức trở nên rất căng thẳng.

Tô Nhàn mỉm cười nói: “Đương nhiên không có, anh rể rất thành thật, không những không động tay động chân với em, còn bảo vệ em rất tốt. Chúng em ngủ cùng một phòng, anh rể cũng cố chấp không chịu lên giường ngủ.”

Hả???

Sắc mặt của Đinh Thu Huyền lập tức thay đổi: “Hai người ngủ chung một phòng?”

“Phải, em đi tắm quên cầm quần áo, vẫn là anh rể giúp em đưa vào phòng tắm.”

Choang, chiếc bát trong tay Đinh Thu Huyền rơi xuống đất.

Giang Nghĩa khóc không ra nước mắt, tuy chuyện giống như thế thật, nhưng không thể nói như vậy! Nói như vậy sẽ sinh ra hiểu lầm!

Tô Nhàn vỗ bụng: “Ăn no rồi, anh rể, chị, em đi ngủ trước đây, ngủ ngon.”

Đợi khi Tô Nhàn rời đi, Đinh Thu Huyền hằn học trừng mắt với Giang Nghĩa.

“Anh giải thích chuyện là như nào cho em?”

Giang Nghĩa ngượng ngùng mà sợ hãi nuốt nước bọt: “Khụ khụ, Thu Huyền, em trước tiên đừng kích động, em nghe anh giải thích.”



Còn giải thích?

Đinh Thu Huyền nhéo cánh tay của Giang Nghĩa, sau đó, cả phòng khách văng vẳng tiếng kêu thảm thiết của Giang Nghĩa.

Cao vút và vang dội, không ngừng bên tai.

Tô Nhàn trốn ở trong phòng ngủ cười trộm, lấy sợi dây chuyền phỉ thúy đó ra, vuốt ve hết lần này tới lần khác.

Vui vẻ.

Lại có chút đau lòng.



Đêm khuya, giải trí Bách Khoa, văn phòng tổng giám đốc.

Bách Niên vắt chân, châm thuốc, thong dong ngồi trên ghế, nhìn danh sách biểu diễn trong tay, vẻ mặt rất vui.

Đây là danh sách cuối cùng của nhạc hội đêm giao thừa.

Một nhóm tiểu thịt tươi lưu lượng cao nhất trên thị trường, về cơ bản đều được giải trí Bách Khoa kéo qua rồi.

Tuy mấy lần trước thua khá thảm, nhưng nội tình của giải trí Bách Khoa vẫn còn, gần như hợp đồng ký kết của tất cả minh tinh lưu lượng đều ở Bách Khoa, cho nên nhạc hội đêm giao thừa bọn họ mở, ở phương diện lưu lượng tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.

“Giải trí Ức Châu, lấy cái gì mà đấu với tôi?”

Lúc này, Hoa Tưởng Dung ngồi ở trên sô pha nói: “Bách tổng, tuy phía chúng ta mời được lượng lớn “gà hot”, nhưng giải trí Ức Châu vì có tồn tại của La Thịnh, thành danh nhiều năm, ca sĩ có danh vọng trong giới đều sẽ hát tặng ở phía bọn họ, sợ rằng lưu lượng cũng khá lớn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play