Theo anh ta thấy, Giang Nghĩa chỉ là một người dân bình thường, có thể có gì mà phải sợ? Nhưng anh ta thế nào cũng không ngờ, bản thân thật sự đá phải tấm sắt rồi.

Lần này coi như xong hoàn toàn rồi.

Không có gì để nói nữa.

Giả mạo cảnh sát, lạm dụng chức quyền làm ô bảo vệ, giúp phần tử phạm tội tiến hành hàng loạt hành động phạm tội trái pháp luật, đám người Vương Thông không ai chạy được, tất cả đều bị bắt lại.

Cuối cùng, Vương Thông nhìn Giang Nghĩa, hỏi một câu hỏi cuối cùng.

“Anh, rốt cuộc là ai?”

Có thể một mình đánh gục mười mấy người, có thể tránh được đường vạn trong mấy mét, có thể dùng vỏ đạn làm tay của bọn họ bị thương, có thể gọi đội trưởng đội cảnh bằng chỉ bằng một cuộc gọi.

Người có thể làm bất kỳ mục nào trong đó đều là nhân vật trâu bò, huống chi làm được tất cả?

Vương Thông thật sự rất muốn biết thân phận thật sự của người đàn ông trước mắt này.

Giang Nghĩa cũng không keo kiệt.

Anh ghé sát tai của Vương Thông khẽ nói: “Anh không phải nói, cho dù người tổng phụ trách của khu Giang Nam đến cũng phải quỳ liếm gót giày của anh sao?”

“Cái gì?!”

Vương Thông hoàn toàn sốc rồi.

Câu nói này thật ra chỉ là anh ta diễn sâu tùy tiện nói, căn bản không để tâm.



Lẽ nào?

Đúng rồi, cũng chỉ có người có thân phận như vậy mới có thể làm được những chuyện khó tin như thế.

Vương Thông ngửa đầu lên cười khổ, anh ta sao lại ngu xuẩn tới mức ngay cả người tổng phụ trách cũng không nhận ra?

Anh ta thua không oan.

Ngoài mấy người Vương Thông giả làm cảnh sát ra, những phần tử phạm tội còn lại cũng đều bị bắt đi, trong đó bác sĩ Thạch nhận được ‘sự chiếu cố’ đặc biệt của Giang Nghĩa.

Anh nói với Tạ Mạnh Trí: “Thân phận của bác sĩ Thạch, buổi phải điều tra rõ cho tôi, sau này tôi sẽ tìm anh đòi kết quả.”

Tạ Mạnh Trí gật đầu chắc chắn.

“Anh yên tâm, thuộc hạ nhất định tận mọi chức trách, bảo đảm điều tra rõ ràng thân phận của người này.”

“Ừ, các anh lui đi.”

“Tuân lệnh.”

Tạ Mạnh Trí dẫn người rời đi, hiện trường chỉ còn lại hai người Giang Nghĩa và Tô Nhàn.

Lúc này Tô Nhàn còn chưa phản ứng kịp rốt cuộc là sao, vừa rồi bọn họ bị đám người Vương Thông ép tới đường cùng, sao trong mấy phút ngắn ngủi thì sự việc đều được giải quyết hoàn toàn rồi?

Cô ta nhìn sang Giang Nghĩa, kinh ngạc nói: “Anh rể, anh rốt cuộc có thân phận gì? Một cuộc điện thoại thì có thể gọi đội trưởng của đội cảnh sát tới.”

Giang Nghĩa nhún vai: “Anh có thể có thân phận gì chứ? Ông nội trợ mà thôi.”



Tô Nhàn bĩu môi: “Em không tin, ông nội trợ có thể chỉ một cuộc gọi thì gọi được đội trưởng đội cảnh sát sao?”

Giang Nghĩa đã mỉm cười: “Thật ra đội trưởng Tạ trước đó từng mua sản phẩm ở công ty chúng ta, lúc đó là anh dẫn anh ta đi mua, cho nên anh và anh ta khá thân quen, có phương thức liên lạc riêng của anh ta mà thôi.”

“Chỉ như vậy sao?”

“Nếu không thì sao?”

Thật ra Tô Nhàn cũng cảm thấy một người dân bình thường như Giang Nghĩa, không có lý do gì có thể điều động được đội trưởng đội cảnh sát cả.

Nhưng cứ cảm thấy những lời nói của Giang Nghĩa lúc này lại có nghi ngờ cố ý lừa cô ta.

Giang Nghĩa mỉm cười, mở cửa xe taxi ra: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta về nhà thôi.”

Tô Nhàn lắc đầu, không nghĩ quá nhiều, lên xe cùng với Giang Nghĩa, do Giang Nghĩa lái chiếc taxi về nhà.

Trên đường về nhà, trong radio luôn phát quảng cáo.

Ngày mai chính là ngày cuối cùng của một năm.

Hôm nay phải qua đó rồi.

Nhạc hội đêm giao thừa của giải trí Ức Châu và giải trí Bách Khoa sắp bắt đầu.

Tô Nhàn hỏi: “Anh rể, tối mai anh xem nhạc hội đêm giao thừa của giải trí Ức Châu hay xem của giải trí Bách Khoa?”

Giang Nghĩa mỉm cười: “Cùng xem!”\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play