Một ngàn chữ phắc lướt qua trong lòng Kỳ Dương, thầm nghĩ đây còn là phàm nhân sao? Đúng là quái vật mà.

Tính ra thì Giang Nghĩa cũng đã uống hai mươi tư bát rượu, tại sao lại không say?

Ngay cả khi không say, cũng phải căng bụng, đúng không?

Sau bao nhiêu năm uống rượu, Kỳ Dương lần đầu tiên gặp được đối thủ, đập bàn hét lớn: "Lại đến, lại tới!"

Ông ta cầm bát lên muốn uống.

Kết quả là do đã uống quá nhiều nên không cầm nổi cái bát.

Xoảng một tiếng, rượu đổ đầy trên mặt đất.

Giang Nghĩa cười nói: "Được rồi, đây coi như là ông đã uống, tôi sẽ cùng ông đi đến cùng."

Không nói nhiều, lại là ba bát xuống bụng.

Lần này, Kỳ Dương hoàn toàn bị làm cho choáng váng, ông ta lỡ tay làm đổ bát rượu, đối phương lại nhận là đã uống rượu.

Ha hả, tửu lượng của hai người chẳng ngang nhau chút nào.

Kỳ Dương vẫn còn muốn uống, nhưng đã không còn dư sức, vì vậy mà ngã xuống đất một tiếng, nằm lăn quay trên mặt đất, trong miệng nói lộn xộn mấy từ ai nghe cũng không hiểu.



Bà cụ không chịu nổi nữa, phất tay một cái đã có người đưa Kỳ Dương xuống.

Quay đầu, bà nói với Giang Nghĩa với sự biết ơn: "Giang thần y, cậu đã giúp nhà họ Kỳ của chúng tôi một lần nữa, không những không làm tổn thương con trai thứ hai của tôi, mà còn bảo toàn cho con trai cả của tôi, giải quyết thành công một nguy cơ tiềm ẩn. Tôi thật sự không biết phải cảm tạ thế nào, ngàn vạn cảm tạ cũng không đủ để báo đáp ân tình cao cả của cậu. "

Giang Nghĩa lại không để ý nhiều mà cười.

"Đừng khách sáo, bà cụ, tôi chỉ là khát nên muốn uống chút thôi."

"Bà không ghét bỏ tôi ăn ké uống ké là được."

"Ơn nợ gì, đừng nhắc tới."

Bà cụ vô cùng cảm động, ngày nay quả thực không có nhiều người trẻ tuổi vừa có năng lực vừa có phẩm chất đạo đức cao như Giang Nghĩa.

Thậm chí có thể nói không có ai khác ngoài Giang Nghĩa.

Bà cụ đã sống lâu như vậy, gặp không biết bao nhiêu người, có thể nói Giang Nghĩa là người bí ẩn và mạnh mẽ nhất trong số những người mà bà từng gặp.

Trước đây, bà chỉ nghĩ rằng Giang Nghĩa chỉ là một bác sĩ tài giỏi.

Nhưng bây giờ, Giang Nghĩa lại không chút kẽ hở về mọi mặt, chẳng trách cô gái bên cạnh biết là không thể, nhưng vẫn yêu cậu ta không chút do dự.

Bà cụ cười mấy tiếng chọc chọc vào lồng ngực Giang Nghĩa.

"Cậu ấy, thật là một người đàn ông có thể đánh cắp trái tim người ta."



"Nếu tôi sinh ra muộn 50 hoặc 60 năm, có lẽ tôi sẽ bị cậu mê hoặc đến đông nam tay bắc ấy."

Câu này dẫn đến một tràng cười tại chỗ.

Giang Nghĩa xấu hổ cúi đầu, trong lòng nghĩ rằng bà cụ này đúng là quá 'nghịch ngợm', ở trước mặt nhiều người như vậy không che được miệng, lời gì cũng dám nói.

Tuy nhiên, điều đó cũng cho thấy bà cụ là một người phụ nữ không bị gò bó.

Kỳ Chấn bước đến gần, cảm kích nói, "Lời cảm ơn tôi sẽ không nói nhiều nữa, Giang thần y, cậu là người có ơn cứu mạng mẹ tôi, lại có ơn cứu mạng tôi. Sau này cậu có thể tùy ý ra vào nhà họ Kỳ chúng tôi, thích thứ gì tùy ý lấy.”

Giang Nghĩa lắc đầu, "Tôi cả người quê mua, quen nghèo rồi. Đồ của các người quá giá trị, nhưng tôi không có hứng thú."

Kỳ Chấn bật cười khi nghe đến đây.

"Đúng rồi……"

Ông ta từ trong túi móc ra hai tấm vé đưa cho Giang Nghĩa, "Giang Thần y, cậu không thích trang sức quý giá, vậy không biết hai tấm vé này có thể khơi dậy hứng thú của cậu không?"

Giang Nghĩa nhận lấy xem xét.

Hai vé xem bóng đá.

Đội hình đấu bóng: AC Milan VS Inter Milan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play