Rắn Hổ Mang mặt nổi gân xanh: “Người anh em, anh đang giỡn với tôi?”

Đinh Phong Thành nhún vai: “Tôi không sợ nói với anh, trước kia thắng người dưới tay anh không phải tôi mà là em rể của tôi - Giang Nghĩa, chỉ có điều lúc ấy cậu ấy lái xe tôi nên mới có hiểu lầm lần này.”

Rắn Hổ Mang cắn răng hỏi: “Vậy tại sao anh lại thành ‘xe thần’?”

Mặt Đinh Phong Thành không đỏ nói: “Vì em rể tôi khiêm tốn, không muốn làm xe thần nên tôi liền khổ sở thay câu ấy mấy ngày.”

Kẻ hèn hạ đến cực điểm đúng vô địch thủ.

Rắn Hổ Mang bị mấy lời nói không biết xấu hổ này làm giận đến tức thở.

Đã gặp qua người không biết xấu hổ nhưng chưa gặp ai đến nông nổi này, da mặt Đinh Phong Thành còn dày hơn tường!

“Anh, anh, anh!”

Dù Rắn Hổ Mang hung ác cũng không biết phải nói gì lúc này.

Đinh Phong Thành lại hỏi: “Cho nên, anh muốn so đấu một trận với kẻ giả mạo là tôi, thắng cũng không vinh hạnh gì; còn không bằng đấu với em rể tôi, chứng minh thực lực của anh?”

Nói đến nước này còn có lựa chọn nào khác sao?



Rắn Hổ Mang một tay đẩy Đinh Phong Thành ra, bước đến trước mặt Giang Nghĩa hỏi: “Thắng Liệt Diệm Hổ, là anh?”

“Đúng.”

“Được, vậy hôm nay tôi nhìn xem, anh làm sao có thể thắng Liệt Diệm Hổ!”

Hai người mỗi người tự lên xe.

GRT và Porsche dừng gần vạch trắng, Rắn Hổ Mang và Giang Nghĩa lần lượt điều khiển xe, đợi tiếng còi vang lên.

BÍP!!!

Theo tiếng vang, hai trước xe trước sau phát động.

Động cơ GRT vượt xa xe thường, mã lực lớn, cơ hồ trong nháy mắt đã khởi động, tốc độ tăng ga cực lớn, trong qua trình khởi động đã bỏ xa Porsche.

Sau vài giây, GRT đã bỏ xa Porsche.

Sau khi lăn bánh, có một đoạn đường là đường thẳng, đối với GTR mà nói như bật hack, vốn không cần bất kì kỹ năng lái xe nào, chỉ cần đạp ga đến cùng, toàn tốc độ chạy về trước.

Dưới sự hỗ trợ của mã lực lớn, GTR đứng đầu bỏ xa Porsche, hầu như từ kính chiếu hậu không còn thấy nữa.

Fan Cực Tốc hú hét điên cường.



Một màn này là thứ bọn họ thích xem nhất.

Trong tất cả tuyển thủ đua xe, Rắn Hổ Mang là tay đua có khởi đầu có một không hai, mạnh đến mức không ai có thể bàn cãi. Không ít tay đua chuyên nghiệp đều ăn thiệt trong tay Rắn Hổ Mang.

GTR nhanh đến vô địch, mắt thấy không thể đuổi kịp.

Đinh Phong Thành gấp gáp ôm đầu đi loạn: “Phắc phắc phắc, tình huống gì thế này? Giang Nghĩa chém gió nửa ngày, kết quả bộ dáng bán sống bán chết này? Còn không bằng tôi nữa!”

Mày Đinh Trung nhíu thành một đoàn.

Tuy ông ghét Giang Nghĩa nhưng lần này là lần duy nhất ông ta mong Giang Nghĩa thắng.

Vì nếu Giang Nghĩa thua thì bảng hiệu nhà họ Đinh sẽ không còn!

Lúc này Đinh Nhị Tiến bước tới: “Mấy người ngu các người thường ngày không lái xe à? GTR nhanh hơn so với Porsche không phải dĩ nhiên à? Đấy là xe đua cải tiến đấy, Porsche của cậu chỉ là xe thường gia dụng, có thể so à? Động cơ xe của người ta không biết bỏ xa mấy con phố xe cậu đâu, khởi đông, tăng tốc, chạy nước rút,...hạng nào cũng trâu bò hơn cậu đấy biết không?”

“Cho nên, chỉ nhìn vào đoạn đường thẳng thì vô ích.”

“Quyết định sống hay chết là còn đường đèo “Đường chín vòng”, gồm 9 khúc cua lớn.”

“Còn đường đèo này có danh là đường “tử vong”, đến tài lế lái xe mấy chục năm cũng không dám bất cẩn, Giang Nghĩa cố ý chọn nơi này làm nơi thi đấu, là muốn lợi dụng đường cua phân thắng bại!”\u0002\u0002

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play