Định Trung tức giận đến mức đập điện thoại di động xuống đất, giậm chân thật mạnh hai ba cái, khiến Đinh Phong Thành bên cạnh đau lòng không thôi, đây là điện thoại di động anh ta mới mua đó!

Đương nhiên, ông cụ tức giận, Đinh Phong Thành cũng không dám nói lời nào.

Rốt cuộc thì anh ta mới là người gây ra vụ lùm xùm này.

Đinh Trung lạnh lùng nói: "Không phải chỉ là lái xe sao? Ta còn không tin. Ngoại trừ Giang Nghĩa, những người khác đều không làm được?"

Đinh Phong Thành lại lắc đầu, trong lòng nói: Ai cũng có thể lái xe, nhưng Giang Nghĩa là người duy nhất có thể lái nhanh hơn tay lái chuyên nghiệp.

Đinh Trung quay lại ghế ngồi: "Đi, thông báo cho toàn công ty hỏi xem ai có khả năng đánh bại Rắn Hổ Mang? Chỉ cần làm được, không chỉ được phí mời 30 tỷ, mà ông già này cũng thêm vào 30 tỷ. "

Qua lại một lượt thì thành 60 tỷ rồi!

Với phần thưởng hậu hĩnh thì tất nhiên sẽ có kẻ sĩ.

Đinh Trung tức giận, ông ta không tin tà.

Hai mươi phút sau, Đinh Phong Thành bước lại, thấy chết không sờn nói: "Ông nội, không có dũng sĩ nào nguyện ý cả."

Tất nhiên rồi.

Người ta là tay đua chuyên nghiệp, đâu phải chuyện đùa, ngài nói đánh bại là có thể đánh bại được sao?

Ngay cả một tài xế lái xe mười mấy hai mươi năm cũng không dám đứng ra đâu.



Đinh Trung bất lực.

Ông ta giận dữ ngồi trên ghế, cuối cùng ngước lên trời thở dài: "Ôi chao! vì nhà họ Đinh, đành vậy, đành vậy!"

Ông ta đứng lên: "Không phải muốn ông đây đi một chuyến thôi sao? Được, ông đi, đi thôi!"

Bị ép bất lực, Đinh Trung không thể không cúi đầu trước Giang Nghĩa.

Đinh Phong Thành nhanh chóng đi theo, hộ tống ông đến số 33, chung cư Danh Uyển. Lúc này, Đinh Thu Huyền và Tô Cầm đã đợi sẵn ở cửa.

Khi biết ông cụ sắp đến, hai người phụ nữ khá hoảng.

Tuy rằng thường ngày chỉ trích ông cụ rất nhiều, nhưng ông cụ dù sao cũng là gia chủ, uy phong vẫn còn.

"Ông nội."

"Ba."

Định Trung xua tay, mặc kệ hai người phụ nữ, đi thẳng vào cửa, nhìn thấy Đinh Nhị Tiến đang ngồi trên sô pha, vui vẻ xem TV.

“Người đâu?” Đinh Trung hỏi dữ dằn.

“Ở trong, còn chưa dậy.” Đinh Nhị Tiến vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh: "Ngài vào trước ngồi, xem ti vi một lát, lát nữa Nghĩa tỉnh lại sẽ thương lượng với ngài. "

Thế này khiến Đinh Trung càng tức giận không chịu được.



Còn phải đợi cậu ta?

Haha, đúng là điên rồi!

Nhưng vẫn là câu kia, ai bảo có việc cầu xin người ta chứ? Trước kia người ta xin giúp đỡ thì không giúp, hiện tại gặp báo ứng, hai từ: xứng đáng.

Đinh Trung tức giận ngồi trên ghế sô pha.

Đinh Nhị Tiến mặc kệ ông ta, vừa xem TV vừa tự mình ăn hạt dưa, lần đợi này, đợi đủ hai tiếng đồng hồ!

Khi mặt trời sắp lặn, Giang Nghĩa đã ngủ đủ giấc, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.

“Nghĩa, con tỉnh rồi, ông cụ có chuyện tìm con.” Đinh Nhị Tiến vô tâm nói.

"Ông nội đến rồi?"

Giang Nghĩa cũng khá xấu xa, vờ như không biết chuyện gì, bước nhanh tới nói: "Ơ, ông nội tới cũng không nói với cháu một tiếng, để cháu ra tiếp đón ông."

Đinh Trung gần như nổ phổi vì tức giận, còn giả vờ nữa?

Ông ta hừ lạnh một tiếng: "Đừng giả vờ với tôi, nói thật đi, Phong Thành không đấu được với Rắn Hổ Mang, Giang Nghĩa, tôi nghe nói hôm đó cậu thắng được Liệt Diệm Hổ của đội đua xe Cực Tốc, có thể thay Phong Thành so đấu không?"

Giang Nghĩa mỉm cười ngồi xuống sô pha: "Tôi... vì sao phải đi so?"

Đây là đang đề điều kiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play