“Ừm, là ôm cua, không ngờ ở nơi này mà cũng có thể gặp được cao thủ vô danh.”

Tên tàn nhang nhìn vỏ coca trong tay: “Chỉ là không biết người nọ là ai.”

Tên băng đô nói: “Đua xe chuyên nghiệp có thể có kĩ thuật thế này, ở khu Giang Nam đúng là nơi ngọa hổ tàng long, ngày đầu tiên chúng ta đến đây đã bại trận. Về trước vậy, hôm nay hi vọng đoạt quán quân của chúng ta càng tăng thêm!”

Tên băng đô lái GTR chạy đi.

Ai cũng không chú ý đến là, một chiếc xe hơi màu đen sẫm ở phía sau không xa cũng chạy theo sau.

Trên xe một nam một nữ.

Tên tay người nữ cầm máy ảnh, đeo mắt kính.

Cô ta cười nói: “Vốn chỉ muốn chụp trộm vài bức ảnh của đội xe Cực Tốc thêm chút tin tức bên đường, không ngờ lại quay được một màn không tầm thường thế này.”

“Anh ba đội xe Cực Tốc, cao thủ lợi hại thứ hai đội xe - Liệt Diệm Hổ lại bị một chiếc Porsche vô danh vượt qua.”

“Ha ha, tin đầu đề ngày mai đã bị chúng ta lấy được rồi!”

Một bên khác.

Trong Porsche, Giang Nghĩa vô tư lái xe, không chút hoang mang, mà hai mắt Đinh Thu Huyền trên xe ngơ ngẩn nhìn phía trước, đại não của cô hầu như trống rỗng, gì cũng không biết nữa.

Vừa nãy là thế nào?



Cô không nhớ được gì nữa, chỉ biết xe nhanh chóng chạy vào làn đường, sau đó soạt một cái, bánh xe và mặt được quẹt ra một tiếng két chói tai, tiếp đó chiếc xe kì diệu chạy vào khúc cua, thuận lợi hoàn thành ôm cua.

Giang Nghĩa cuối cùng là làm sao làm được?

Dù cô ngồi trên xe thì cũng không sao hiểu được.

Cho đến khi dừng xe, Đinh Thu Huyền chưa phản ứng lại, lẳng lặng ngồi trên xe.

“Thu Huyền? Đến nhà rồi, xuống xe thôi.”

“Hả? Ờ.”

Dưới sự đỡ đần của Giang Nghĩa, Đinh Thu Huyền xuống xe đi vào nhà, mẹ vợ Tô Cầm thấy bộ dạng của con gái cũng bị dọa sợ.

“Giang Nghĩa, Thu Huyền nó sao vậy?”

“Không sao, mẹ à, Thu Huyền cô ấy hóng chút gió, hơi khó chịu tí.”

Lời vừa nói xong chỉ thấy Thu Huyền “Ợ” thốt ra một tiếng!

Tô Cầm lo lắng: “Trời ơi, con gái cưng của mẹ, con sao vậy? Từ nhỏ đến lớn con ngồi xe cũng có bị chóng mặt gì đâu, hôm nay sao lại say xe thế này?”

Ha ha, Nếu bà biết Đinh Thu Huyền ngồi trên chiếc xe khủng bố cỡ nào thì cũng không hỏi câu thế này.

Đinh Thu Huyền phất tay ý nói mình không sao cả đừng lo lắng.

Cô uống nước rồi về phòng riêng, Giang Nghĩa theo đi vào.



Đóng cửa lại.

Đinh Thu Huyền trừng mắt nhìn Giang Nghĩa, đáng thương cho Giang Nghĩa không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vợ trừng anh.

Anh cũng không biết nói gì, ngại ngùng đứng yên đấy.

Sau khoảng chốc.

Đinh Thu Huyền hít thở sâu nói: “Nói, anh cuối cùng đã giấu em bao nhiêu chuyện?”

Giang Nghĩa đổi sắc mặt: “Hả?”

“Còn giả vờ à? kỹ thuật lái xe của anh hơi quá tốt thì phải?”

Giang Nghĩa thở phào: “Em nói kỹ thuật lái xe à? Đây là do anh học được lúc làm lính, trong đội của anh, là thao tác cơ bản nhất.”

“Thật không, bây giờ làm lính còn học cái này à?”

“Đương nhiên.”

Dù sao thì Đinh Thu Huyền đâu có làm lính bao giờ, cũng không thể đến biên giới phía tây, còn không phải Giang Nghĩa nói gì thì là thế đó à?

Nói xong cô lại nhổ thêm một tiếng “Ợ” tiếp.

Giang Nghĩa cười khổ bất lực lắc đầu, xem ra sau này không thể lái xe như vậy nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play