“Ra là xe của Đinh Phong Thành?”

“Không sai, lên xe.”

Vì uống rượu nên Giang Nghĩa không thể lái xe, trực tiếp ngồi ở ghế lái phụ, Đinh Thu Huyền lái xe về.

Đinh Thu Huyền lái xe chạy trên con đường rộng lớn, tốc độ xe không nhanh.

Chạy được nửa đường, cô cảm thấy hơi nóng thế là mở cửa sổ xe, vừa lái xe vừa hóng gió, khá là thích ý.

Lúc này một chiếc GTR màu trắng bạc chạy đến từ phía sau xe của bọn họ, vì là làn đường song song, vạch vàng ngăn cách ở giữa đường, mà xe GTR phía sau muốn vượt qua, nhưng Đinh Thu Huyền tạm thời không thể nhường làn được.

Đối phương ấn bốn năm lần kèn xe.

Đinh Thu Huyền nhăn mi nói: “Xe phía sau bị gì vậy? Tối ôm còn chạy nhanh thế? Thêm vào đó không thể vượt xe trên làn đường này mà.”

Đang nói thì một màn khiến cô kinh ngạc xảy ra.

Chỉ thấy chiếc GTR trực tiếp lái qua vạch vàng, tăng tốc từ phía sau xông lên trước, chạy trên đường ngược chiều kế bên, sánh vai với xe của Đinh Thu Huyền.

Ngồi trên xe đối diện là hai người đàn ông vô cùng trẻ tuổi.

Ngồi trên ghế lái là người đàn ông đeo băng đô, dáng người thẳng tắp; ngồi ghế lại phụ lại là một tên đầy mặt tàn nhang, diện mạo đáng khinh.

Tên mặt tàn nhang cầm lon coca trong tay đưa lên uống cạn.



Anh ta quay đầu hét lên với Đinh Thu Huyền cách con xe: “Này, bà tám, có biết lái xe không hả? Lái chậm vầy, bà là con ốc sên hay gì? Đồ rác rưởi!”

Nói xong thì vứt thẳng vỏ coca lên cửa sổ xe chiếc Porsche của Đinh Thu Huyền, không lệch tí nào mà đập trúng mặt Đinh Thu Huyền.

Sau đó tên tàn nhang giơ lên ngón tay thối với Đinh Thu Huyền.

Tên băng đô đạp ga, GTR phi nhanh tới trước, một chốc đã bỏ xa Đinh Thu Huyền.

“Khốn kiếp!”

Đinh Thu Huyền tức muốn chết, lái xe nhiều năm, lần đầu tiên gặp kẻ khốn nạn thế này.

Lấn vạch vàng, chạy ngược chiều, còn vứt vỏ coca vào xe người khác.

Đúng là mở rộng tầm mắt!

Nhưng có thể làm gì được? Trời tối khuy, trên đường thế này không có cảnh sát giao thông, xe của mình không nhanh bằng người ta, trừ câm nín còn có thể làm gì?

Đinh Thu Huyền hứ một tiếng, cầm vỏ coca muốn vứt ra ngoài cửa sổ.

Lúc này Giang Nghĩa nắm cổ tay của Đinh Thu Huyền lại, anh lắc đầu: “Vứt như thế thì coi như giận vô ích rồi?”

Đinh Thu Huyền vô lực nói: “Vậy còn có thể làm sao?”



“Vứt trả lại.”

“Vứt trả lại?”

Tay Giang Nghĩa vịn trên vô lăng: “Qua đây, đổi vị trí với anh.”

Mặt Đinh Thu Huyền biến đổi: “Giang Nghĩa, đừng làm bậy, anh uống rượu không thể lái xe!”

Giang Nghĩa cười: “Có chút rượu này nhằm nhò gì, đừng quên anh uống rất được đấy!”

Dưới sự kiên trì lần nữa của Giang Nghĩa, Đinh Thu Huyền bất lực thuận theo, hai người đổi vị trí thành công, do Giang Nghĩa lái xe.

“Đeo dây an toàn vào.”

“Vâng.”

Giang Nghĩa hít sâu một hơi, hai tay nắm vô lăng, đạp chân ga xuống, xe tăng tốc mãnh liệt, đạp phá không gian, bay như tên bắn.

Đinh Thu Huyền bị dọa tim đập bùm bùm.

“Chậm thôi, chậm thôi.”

“Giang Nghĩa, thôi đi, em không muốn vứt trả lại nữa, anh chậm một chút.”

Cô bây giờ hối hận, không nên giận nhất thời mà để Giang Nghĩa lái xe, bây giờ tốc độ xe nhanh như vậy, lỡ mà sai sót, cô và Giang Nghĩa có thể xong đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play