Sau khi Đinh Thu Huyền rời khỏi nhà hàng thì không đi quá nhanh, mà bước chậm trên đường.

Bước hai bước dừng một bước.

Đôi lúc quay đầu nhìn Giang Nghĩa có chạy theo không.

Kết quả quay đầu là một mảnh trống không, một người cũng không có, giận đến mức đạp chân, phồng má.

“Giang Nghĩa thối tha, Giang Nghĩa chết tiệt, Giang Nghĩa xấu xa.”

“Ở cùng với Lăng Dao luôn đi, tôi không thèm anh nữa?”

Cô quay người mà đi.

Mới bước được hai bước đã thua kém dừng bước quay đầu lại nhìn, tủi thân muốn khóc.

Lúc này dưới sự thúc giục của Đinh Nhị Tiến mà Giang Nghĩa cũng chạy ra, bước về phía Đinh Thu Huyền.

“Thu Huyền!”

Đinh Thu Huyền vốn còn giận lập tức mắt cười mi nhảy.

Nhưng cô làm bộ tức giận quay người bước đi, lại không bước quá nhanh, trong lòng chờ đợi Giang Nghĩa đuổi kịp.

Cô âm thầm đếm số.

“Ba.”

“Hai.”

“Một.”



Bịch bịch bịch, tiếng bước chân truyền đến, Giang Nghĩa chạy đến phía sau, vươn tay kéo tay Đinh Thu Huyền lại.

“Thu Huyền, em đừng giận, thực ra anh với Lăng Dao không có quan hệ gì cả.”

“Hừ, anh và cô ta có gì mắc gì đến tôi? Tôi không thèm quan tâm gì anh nữa.”

“A...Thu Huyền, anh biết em hiểu lầm, nhưng người ta là đại minh tinh, anh chỉ là công nhân viên chức nhỏ bình thường, người ta sao có thể nhìn trúng anh chứ?”

Đinh Thu Huyền không thèm để ý anh, còn ủy khuất bước tiếp về phía trước.

Giang Nghĩa đơ cả mắt.

Không phải đã giải thích rõ rồi sao? Tại sao còn rời đi?

Anh đứng nguyên tại chỗ không biết phải làm gì.

Đường đường là chiến thần biên giới phía tây, giờ không có cách nào với một cô gái, anh sắp bị ép phát điên lên.

Đinh Thu Huyền bước hai bước quay đầu híp mắt một cái, thấy bộ dáng vò đầu bứt tai của Giang Nghĩa, vừa giận vừa mắc cười, khuôn mặt không kiềm nén được nữa, cười khúc khích vang dội.

“Hahahaha, anh ngốc quá anh à.”

Giang Nghĩa mới phản ứng lại mình bị lừa: “Được lắm, em lừa anh à?”

“Ai lừa anh chứ? Anh đi mà sống với Lăng Dao của anh đi, tìm em làm gì? Em đâu phải đại minh tinh gì.”

Giang Nghĩa cười bước nhanh tới, chộp lấy Đinh Thu Huyền vào lòng, chuyên chú nhìn vào mắt cô: “Thu Huyền, người anh thương là em, không phải đại minh tinh.”

Gió đêm lành lạnh, nhưng Đinh Thu Huyền lúc này chỉ cảm thấy cả người nóng bừng lên.

Mặt cô, nóng bỏng.



“Ghét...ghét quá đi.”

Đinh Thu Huyền giả vờ giãy dụa, lại bị Giang Nghĩa ôm càng chặt hơn.

“Thu Huyền này.”

“Vâng?”

“Anh...có thể hôn em không?”

“Hả?” Mặt Đinh Thu Huyền đỏ bừng như trái cà chua nấu chín, từ má đỏ lan đến cổ: “Sao, nơi công cộng, không tốt cho lắm đâu...”

Không đợi cô nói hết, môi Giang Nghĩa đã in mạnh xuống.

Trong đêm, hai người ôm chặt một chỗ, giờ khắc này, phần tình cảm trong lòng giấu đủ sâu, cuối cùng đã bị hòa tan ra.

Mùi hương, nứt mũi.

Sau một cái hôn, Đinh Thu Huyền đỏ hồng mặt: “Chúng ta, đi đón ba đi?”

Giang Nghĩa lắc đầu: “Ba nói tự mình về, bảo chúng ta không cần để ý ông.”

“A, vậy...chúng ta về thôi.”

“Được.”

Hai người tay nắm tay bước vào bãi đậu xe, Đinh Thu Huyền mở cửa xe chuẩn bị lên xe, Giang Nghĩa lại do dự.

Anh nhìn chiếc xe khá lâu rồi hỏi: “Chiếc này là Porsche mà? Thu Huyền, em đổi xe lúc nào?”

Đinh Thu Huyền cười: “Anh quên rồi ư, xe em hư rồi? Còn đang bảo trì, chiếc porsche này là của anh hai em, dù sao mấy ngày này anh ấy vẫn luôn chơi trong nhà, xe vứt ở công ty nên em “mượn” chạy đó mà.”\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play