Một cơn gió nổi tới từ trên người Giang Nghĩa, anh tung vài cú đấm với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, bảy tám người đều ngã xuống đất trong vòng chưa đầy một giây!

Tất cả mọi người đều bị đấm vào mặt, toàn bộ khuôn mặt lún vào, khung xương trên mặt cũng bị đánh lõm xuống.

Tiếng than khóc vang khắp mọi nơi.

Giun ngẩn ra, đây còn là người sao? Đây là một con quái vật!

Giang Nghĩa nhẹ giọng nói: "Chỉ có mấy người này thôi? Đánh không đã đâu. Còn nữa không?"

"Mày!!! được lắm nhóc con, chờ đó, ông đây còn cả đống người!"

Sau một cuộc điện thoại, chưa tới 15 phút có 5 chiếc xe tải chạy tới, mỗi chiếc có bảy tám người, tổng cộng gần 40 người đã đến.

Trên tay ai cũng cầm dao bầu xông đến.

"Xử nó!!!"

Với tiếng gầm rú của Giun, những người đó lần lượt lao về phía trước.

Trên mặt Giun hiện lên một nụ cười xấu xa: "Nhóc, sao mày không đắc ý tiếp đi? Đánh mười đứa thì được, chẳng lẽ còn có thể đánh được bốn mươi đứa à?"

Nhưng chưa kịp vui mừng bao lâu thì đã thấy bọn đàn em hết em này đến em khác gục trên vũng máu.

Có người tiến lên ôm lấy Giang Nghĩa, cố gắng kiểm soát hành động của anh.

Nhưng Giang Nghĩa hét lên một tiếng, hai tay rung lên, bẻ gãy hai cánh tay của kẻ đang ôm mình! Hai cánh tay vung ra, máu bắn tung tóe trên mặt đất.

Bốn mươi người, chỉ mất ba mươi giây! Giải quyết hết!



Trong phòng khách, trong bếp, trong nhà vệ sinh, đâu đâu cũng thấy những tên côn đồ bị thương nằm la liệt.

Giang Nghĩa lau vết máu trên tay, nói tiếp: "Vẫn chưa đã nghiện đâu, mày vẫn còn đàn em đúng không? Tiếp tục gọi người đi."

Đã từng nghe qua yêu cầu thô lỗ;

Nhưng chưa bao giờ nghe thấy một yêu cầu thô lỗ như vậy!

Làm gì có ai mà đi ép người khác gọi đàn em đến? Mười đứa không đủ, bốn mươi đứa cũng không đủ, đây thực sự là điều mà con người có thể làm ra được ư?

Giun tay run run bấm điện thoại, lần này gọi hết đàn em đến.

Ba xe tải lớn, mỗi xe chở hơn 30 người.

Tổng cộng gần một trăm người!

Bằng tay không, Giang Nghĩa hạ gục hết kẻ thù này đến kẻ thù khác trong nháy mắt.

Một cú đấm một tên, một chân xong một tên.

Lần này mất hơi lâu, giải quyết hết cả trăm người mất 3 phút, lần này đúng là người nằm la liệt cả sàn nhà.

Một tên lại một tên nằm đè lên nhau như một ngọn núi cao.

Giang Nghĩa vỗ tay, độ lạnh trong mắt không những không giảm mà càng thêm nóng, có chút 'giết người' đến đỏ cả mắt.

Cảm giác này giống như trở lại chiến trường biên giới phía tây.

Mặc dù sức mạnh của những tên côn đồ nhỏ bé này yếu, không thể so sánh với sự hung hãn của kẻ thù trên chiến trường.



Nhưng cũng đủ để thổi bùng lên cơn giận dữ đã được dập tắt từ lâu của Giang Nghĩa.

Lửa, máu nóng.

Đốt cháy bừng bừng.

Giang Nghĩa, giống như Tu La trở về từ địa ngục, tàn nhẫn, độc ác, tàn bạo.

Anh chậm rãi đi về phía Giun, Giun sợ đến mức rớt mông xuống đất, đánh rơi điện thoại, trượt tới trước mặt Giang Trần.

Giang Nghĩa lại cúi xuống nhặt điện thoại ném cho Giun.

"Không đã ghiền."

"Gọi điện thoại gọi thêm người tới."

"Càng nhiều càng tốt."

Giun muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt, còn gọi điện thoại nữa? Gã ta đã gọi hết rồi, sao còn có thể gọi người đến đây nữa?

Hơn nữa, nếu gọi được người thì sao chứ?

Tổng cộng hơn 150 người không đủ để Giang Nghĩa đánh, điều đáng sợ nhất là Giang Nghĩa không hề đỏ mặt hay thở hổn hển sau khi đánh xong, như thể chỉ vừa tập một bài tập khởi động.

Cứ tiếp tục như thế này, gọi thêm vài trăm người nữa cũng chẳng ích gì!

Giun cúi đầu, quỳ trên mặt đất quỳ lạy: "Anh hùng, hảo hàn, đại hiệp, tôi biết tôi sai, tôi thực sự biết tôi sai rồi, xin đừng để tôi gọi ai đến nữa."

"Đậu xanh tôi thực sự không thể gọi cho bất kỳ ai nữa đâu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play