Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Giang Nghĩa tiến lên một bước.

Chỉ bước này thôi là khoảng cách giữa sự sống và cái chết.

Cây gậy bóng chày của Giun đập vào không trung, không những không đập trúng Giang Nghĩa mà ngược lại còn đập vào Mạc Thiếu Hồng - người đang lao tới phía sau; cây gậy sắt của Mạc Thiếu Hồng cũng đập vào không khí và hướng trúng bụng Giun.

Bang!

Bang!!

Hai tiếng động lớn liên tiếp truyền đến, Giun và Mạc Thiếu Hồng đều bị vũ khí của nhau đánh trúng, nằm trên mặt đất đau đớn kêu gào.

Bên này, Giang Nghĩa đã vung tay và ném con dao găm của con cóc ra ngoài.

Sau đó, anh đưa chân đạp vào mặt Cóc, cả người như bị thổi ra ngoài lộn nhào trên không trung một vòng rồi đáp mạnh xuống, cằm gã dập mạnh xuống sàn, bốn năm cái răng đều rụng mất.

Trong nháy mắt giải quyết ba tên, thực lực của Giang Nghĩa đã vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.

Anh bước đến bên cạnh Lăng Dao, cởi áo khoác khoác lên người cô, ấm áp nói: "Cô không sao chứ?"

Đàn bà.

Đàn bà yếu đuối.

Khi đàn bà yếu đuối gặp nguy hiểm, cô đơn và không nơi nương tựa, gặp được chân mệnh thiên tử cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng.

Thế nào là anh hùng cứu mỹ nhân?

Đây chính là.



Trái tim mềm mại của Lăng Dao đã hoàn toàn tan chảy, lao vào trong lòng của Giang Nghĩa, khóc như một đứa trẻ.

Giang Nghĩa đứng yên, để mặc nước mắt làm ướt áo.

Một lúc sau, cóc và giun chật vật bò lên.

Giun nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu nhóc, xem ra cậu đánh rất giỏi? Nhưng cậu đánh giỏi thì thế nào chứ? Dù sao cậu cũng chỉ có một mình. Cậu có biết thân phận của tôi không?"

Giang Nghĩa nhẹ giọng hỏi: "Ồ? thân phận gì?"

"Hừm, nghe kỹ, ông đây là nhị trang chủ của Tiền Trang ngầm! Có không dưới 100 đàn em, nửa khu Giang Nam đều nằm trong tầm kiểm soát của tao."

"Mày xúc phạm tao, sau này đừng mơ sống tiếp."

"Không chỉ có mày, ngay cả cha mày, mẹ mày, vợ mày và con cái của mày cũng không sống tiếp được!"

Giang Nghĩa thở dài một hơi, hỏi: "Ý của mày là người bên mày nhiều, muốn làm gì tao cũng được?"

"Chính xác!"

Giang Nghĩa nhún vai, để Lăng Dao đứng sang một bên trước, sau đó đi đến sô pha cúi xuống nhặt điện thoại di động: "Là của mày?"

Giun gật đầu.

Giang Nghĩa ném điện thoại cho gã ta.

Giun sửng sốt: "Làm gì?"

"Không phải nói mày nhiều người sao? Gọi điện thoại gọi đến đây đi."

"Hả? Mày cho rằng tao khoe khoang sao? Được lắm, tao sẽ gọi ngay, nhóc, mày đợi chết đi!"



Giun bấm điện thoại ngay: "A lô, ông Ngô, mang theo một đám anh em tới đây làm việc!"

Cóc nhổ chiếc răng gãy trong miệng ra, lạnh lùng nói: "Tao đã từng thấy người ngu, nhưng chưa từng thấy người ngu như vậy. Nhóc, mày nghĩ mày là ai? Đợi anh em của chúng tao tới, xem coi làm sao chơi chết mày.”

Lăng Dao sợ hãi kéo tay áo Giang Nghĩa: "Sếp Giang, chúng ta gọi cảnh sát nhanh đi."

Gọi cảnh sát?

Ha ha.

Có thể thấy được từ trong mắt Giang Nghĩa đầy ý sát phạt, hôm nay anh có ý giết người, gọi cảnh sát? Không đâu.

"Lăng Dao, vào phòng đợi đi."

"Nhưng mà……"

"Ngoan, nghe lời."

Lăng Dao không nói gì, gật đầu và đi vào phòng.

Trong vòng chưa đầy năm phút, một chiếc xe van màu trắng dừng ở cửa, bảy tám người đàn ông trang bị dao bầu nhảy ra khỏi xe, nối đuôi đi vào.

"Anh Giun, muốn chơi ai?"

Giun chỉ vào Giang Nghĩa: "Chơi gã ta!"

Ông Ngô và những người khác dùng dao bầu chém về phía Giang Nghĩa, bảy tám tên chọi một, ai nấy đều cầm dao bầu, cảnh tượng đánh nhau này khiến quần chúng hồi hộp theo dõi

Nhưng mà……\u0001

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play