Lời vừa nói ra, sắc mặt Hoàng Diệu Lương chợt biến đổi, sự việc tiến triển hoàn toàn khác với suy nghĩ của anh ta!

Dựa vào đâu?

Trong lòng Hoàng Diệu Lương bất mãn: “Món tôi làm sao có thể không bằng thứ đầu bếp tầm thường này được? Không, cô ta thậm chí không phải là đầu bếp! Tôi không phục.”

Nhiếp Tranh sớm đã đoán được Hoàng Diệu Lương sẽ nói vậy.

Ông ta cũng không vội, giọng điệu bình tĩnh nói: “Đúng là vậy, nếu chỉ nói về trình độ tay nghề nấu ăn thì Ngải Hà không bằng cậu.”

“Vậy thì tại sao...”

“Vì tôi tuyển là trợ lý, không phải tuyển đầu bếp, tôi nhìn trúng không phải là tài nghệ nấu ăn.”

“Vậy là gì?”

Nhiếp Tranh chỉ sau bếp: “Cậu tự mình vào nhìn xem liền hiểu.”

Hoàng Diệu Lương đầy mặt nghi vấn bước vào sau bếp, kéo cửa vào nhìn, cả người đều ngây ngốc.

Chỉ thấy trong phòng bếp sạch sẽ gọn gàng, tuy vừa mới nấu ăn xong, nhưng vẫn bảo trì được vệ sinh, ngay cả mặt sàn cũng còn có dấu vết được lau qua.

Dụng cụ nấu ăn được đặt gọn gàng ngăn nắp, khiến người nhìn thấy vô cùng thoải mái.

Lại nghĩ đến chính mình.



Lúc vừa nấu xong, dao, nồi, chén, đũa được đặt lộn xộn, sàn nhà cũng bị đạp dơ dấy, thậm chí còn hắt dầu vào bồn rửa chén.

So với Ngải Hà, Hoàng Diệu Lương đúng là có thể dùng hai từ lôi thôi để hình dung.

Nháy mắt, anh ta đã hiểu rõ mình thua chỗ nào.

Hoàng Diệu Lương bước chậm bước ra, cuối đầu không nói.

Nhiếp Tranh nhẹ nhàng hỏi: “Biết mình thua ở đâu chưa?”

Hoàng Diệu Lương gật đầu, sự kiêu ngạo trước đó biến mất không còn tăm tích.

Nhiếp Tranh an ủi nói: “Cậu còn trẻ đã có trù nghệ như vậy, chỉ cần sau này kiên định, không còn tác phong phập phồng, sau này nhất định sẽ là một đầu bếp kiệt xuất. Nhưng là hôm nay, cậu thua rồi.”

Không nói thêm nữa.

Thắng thua đã định.

Cô gái câm Ngải Hà ‘ngoài ý muốn” trở thành trợ lý của Nhiếp Tranh, mà Hoàng Diệu Lương thất bại tiếc nuối, suy sụp rời đi.

Nhiếp Tranh cổ vũ nói: “Tôi thấy được cô không có tự tin, dẫn đến tay nghề nấu ăn khó mà tiến bộ. Sau này cần thả lỏng nhiều hơn, tin vào chính mình, một người tàn tật một tay như tôi có thể nấu ăn, cô có hai tay lành lặng thì đương nhiên càng có thể thành công!”

Ngải Hà gật đầu thật mạnh.



Ánh mắt cô nhìn Nhiếp Tranh bao hàm một tia tình cảm ở trong.

Giang Nghĩa cười cười, cầm đũa gắp ăn cá hấp và thịt kho tàu, vừa ăn vừa nói: “Các người nói chuyện, tôi ăn trước đây, đói chết mất.”

Trong lúc ăn, Giang Nghĩa như vô tình nhìn về phía Nhiếp Khương.

Anh hỏi: “Năm nay Khương được mấy tuổi rồi, có phải cần phải đi học rồi không?”

Nhiếp Tranh thở dài: “Thật ra đã đến tuổi đi học rồi, nhưng tôi chưa kịp tìm được nhà trẻ thích hợp, thêm vào đó dạo này quá bận bịu, việc đi học tạm thời bị trì hoãn.”

“Vậy sao mà được? Trẻ con đi học là chuyện lớn, việc này mà lại không để trong lòng.”

Giang Nghĩa suy nghĩ rồi nói: “Tôi có biết đến một trường mẫu giáo, cách đây không xa, đi thôi, bây giờ chúng ta đi báo danh cho cháu.”

“Bây giờ đi?”

“Nếu không thì sao? Anh làm ba mà không chịu trách nhiệm gì hết.”

Giang Nghĩa ôm Nhiếp Khương đi ra ngoài, Nhiếp Tranh bất lực, chỉ có thể để việc coi sóc tiệm cho Ngải Hà, mình thì cùng Giang Nghĩa đi đến trường mẫu giáo.

Trường mẫu giáo mà Giang Nghĩa nói, chính là trường mẫu giáo mà con trai Cốt Lang theo học, Trường Mẫu giáo Huy Hoàng.

Hiệu trưởng Cam Đức Dương vừa nhìn thấy Giang Nghĩa thì lập tức cười híp mắt nghênh đón: “Ui cha, ngài Giang, hôm này sao lại ghé đây?”

“Tôi đến đây để báo danh cho một đứa bé.”\u0001

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play