Từ nhỏ đến lớn chỉ có anh ta nhường người ta, đâu ra đạo lý anh ta phải chờ đợi người khác? Huống chi là đợi một con câm không quyền không thế.

Hoàng Diệu Lương không đổi sắc mặt: “Ngài Nhiếp, tôi nghĩ là ngài không cần việc gì phải phỏng vấn người khác nữa đâu?”

“Kiểu đầu bếp không chính hiệu không biết từ đâu chạy ra đây, vốn không được huấn luyện bài bản có hệ thống, không được trong nhà bồi dưỡng hun đúc, sao có thể làm trợ lý cho ngài được?”

“Huống chi cô ta còn là người câm.”

Lời này khiến Nhiếp Tranh khá khó chịu.

Ông ta nhăn mày nói: “Đầu bếp không chính hiệu thì sao? Tôi cũng là đầu bếp không chính hiệu, bị câm thì không thể làm đầu bếp sao? Vậy tàn phế như tôi đây chẳng lẽ cũng không có tư cách làm đầu bếp?”

Những câu hỏi đáp trả khiến Hoàng Diệu Lương không biết trả lời làm sao.

“Ơ...không phải tôi nhằm vào ngài.”

Bà lão kéo Ngải Hà qua một bên, chủ động nói: “Ngài Nhiếp đừng giận, chúng tôi chỉ là dân thường, xếp hàng phía sau là được, không vội.”

Nhiếp Tranh thở dài một hơi.

“Cũng được, không cần nói nhiều lời thừa làm chi.”

“|Nếu mấy người đã đến phỏng vấn làm trợ lý, vậy đi thẳng vào khâu kiểm tra đánh giá vậy.”

“Hai người các người tự mình đi sau bếp làm một món ăn sở trường, để tôi coi tài nghệ của hai người, Hoàng Diệu Lương, cậu trước đi.”

Hoàng Diệu Lương vén tay áo: “Làm ngày đây!”



Anh ta hăng hái bước vào sau bếp, lanh lẹ vội trước vội sau, khoảng chừng hai mươi phút sau, một món cá hấp tinh xảo được nâng lên bàn.

Hoàng Diệu Lương vươn tay biểu đạt: “Ngài Nhiếp, mời ngài thưởng thức.”

Nhiếp Tranh cũng không khách sáo, cầm lấy đôi đũa gắp thịt ở đầu, giữa và đuôi cá, bỏ vào miệng nhâm nhi.

Ông ta nói với Giang Nghĩa: “Sếp Giang, ngài cũng nếm thử xem?”

Giang Nghĩa vớ lấy đôi đũa nếm mấy miếng rồi gật đầu khen ngợi: “Không tồi, rất ngon, còn trẻ mà trù nghệ không tầm thường.”

Nhiếp Tranh cũng nói: “Không hổ là con cháu danh môn, tay nghề đúng là hạng nhất.”

Trên mặt Hoàng Diệu Lương lộ vẻ kiêu ngạo, khá đắc ý.

Anh ta vốn học nấu ăn từ nhỏ, được bồi dưỡng ở nhà mỗi ngày, trình độ tay nghề tuy không bì được với đầu bếp đỉnh cấp, nhưng cao hơn vài cấp so với các đầu bếp không chính hiệu bên đường.

Nhiếp Tranh buông đũa, đi sau bếp nhìn sơ rồi quay lại ngồi xuống.

“Ngải Hà, tới cô rồi.”

Ngải Hà có chúy căng thẳng và ngại ngùng, thường ngày nấu ăn cho người nhà còn được, nếu so đấu với người ta, cô thấy không quen có lắm.

Thêm vào đó đối thủ còn lợi hại như Hoàng Diệu Lương, Ngải Hà càng cảm thấy không yên trong lòng.

Bà lão khuyên nói: “Không sao hết, đi thôi.”



Ngải Hà hít sâu mấy hơi, thầm cổ vũ chính mình rồi bước vào bếp bận rộn một hồi, sau nửa tiếng bưng một chén thịt kho tàu ra.

Hoàng Diệu Lương vừa nhìn đã thấy mừng: “Có lầm hay không, thịt kho tàu? Món ăn không có phẩm giá như này cũng không biết ngại mà lấy ra so đấu à?”

Ngải Hà bưng chén thịt kho tàu đứng ngây tại chỗ.

Thường ngày món cô nấu cho người nhà ăn nhiều nhất chính là thịt kho tàu, đây là món sở trường nhất của cô, vì vậy cô không nghĩ nhiều đã chọn nó.

Nhiếp Tranh vẫy tay: “Không cần căng thẳng, bưng qua đây.”

Ngải Hà mới đặt chén thịt lên bàn.

Nhiếp Tranh và Giang Nghĩa lần lượt gắp thịt ăn, mùi vị không tồi, còn có vị “quê hương”, nhưng thêm gia vị, kỹ thuật xắt thịt, màu còn khiếm khuyết không ít.

Chỉ luận về trù nghệ, Ngải Hà không thể so với Hoàng Diệu Lương.

Hoàng Diệu Lương vênh đầu, thắng thua của trận so tài này đã có rồi, anh ta thắng chắc.

Nhưng...

Nhiếp Tranh không vội tuyên bố kết quả, mà đến sau bếp nhìn một cái, sau đó ngồi lại vị trí cũ.

Ông ta ho một cái, nói trước mặt mọi người: “Kết thúc thi đấu, trong lòng tôi đã có đáp án”

“Trợ lý tôi công nhận là...”

“Ngải Hà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play