Là chiến thần Tu La biên giới phía Tây, Giang Nghĩa không chỉ biết ‘đánh nhau’ mà còn có tài trinh sát siêu phàm.

Nếu không, không biết anh đã bị ám sát bao nhiêu lần.

Vừa nhìn thấy thiết kế tinh xảo bên trong ổ cắm, anh đã biết khách sạn này có gì đó không ổn, lúc đầu anh chỉ nghĩ là do khách sạn không sạch sẽ, cho đến khi cháo được mang đến anh mới biết tất cả đều không phải người của khách sạn.

Nói cách khác, sẽ không chỉ là người của khách sạn.

Bởi vì người trong khách sạn dù có to gan đến đâu cũng chỉ dám chụp lén chứ làm sao dám bỏ thuốc khách?

Bỏ thuốc, còn liều lượng lớn thế này chức chắn là có ý đồ khác.

Mà người duy nhất anh có thể nghĩ đến chính là Tôn Tuấn Phong.

Giang Nghĩa chỉ ngửi một chút đã biết trong cháo là thuốc gì, cũng chính vì biết nên anh mới tức giận như thế.

Anh gọi cho Song Ngư ở mười hai cung Hoàng Kim.

Trong mười hai cung thì Song Ngư là vô cùng đặc biệt.

Chiến thần Tu La đi tới đâu, anh ta đi tới đó, âm thầm làm việc giúp Giang Nghĩa, cũng âm thầm bảo vệ sự an toàn của Giang Nghĩa, anh ta đóng vai trò ‘vệ sĩ riêng’ trong mười hai cung.

“Song Ngư, có đó không?”

“Có ạ.”

“Mua giúp tôi một thứ rồi gửi tới phòng của tôi.”

“Thứ gì ạ?”

“Heo.”

“…”



Dù đã tham gia chiến trường lâu, hiểu rất rõ về Giang Nghĩa nhưng Song Ngư nghe thấy yêu cầu này cũng sững sờ vài giây.

“Heo ấy ạ?”

“Đúng, phải là heo nái còn sống, không cần quá to. Mang tới phòng tôi trong 15 phút nữa.”

Mặc dù yêu cầu này rất kỳ lạ nhưng cũng là lệnh của chiến thần Tu La, anh ta bắt buộc phải tuân theo.

“Vâng, em biết rồi.”

Sau khi cúp máy, Giang Nghĩa kiên nhẫn chờ đợi, 15 phút sau, chuông cửa vang lên.

Vừa mở cửa, quả nhiên Song Ngư đưa một con heo nái vào phòng, nó không lớn lắm, cao đến chân người, khoảng hơn một mét.

“Anh muốn thứ này làm gì ạ?”

“Không phải việc của cậu, đi trước đi.”

“Vâng.”

Giang Nghĩa dắt con heo nái vào phòng, dùng dây trói vào giường rồi kéo chăn đắp cho nó.

Anh ngồi trên giường chờ đợi, không nhúc nhích.

Ba phút.

Năm phút.

Mười phút.

Mười phút sau, có tiếng nhẹ nhàng gõ cửa.



Vẻ mặt Giang Nghĩa không thay đổi, anh cũng không nói lời nào.

Sau đó tiếng cửa càng lúc càng lớn, giọng nói của Tôn Tuấn Phong truyền tới: “Cô Đinh, cậu Giang, hai người ngủ chưa? Tôi nhớ ra có chuyện này muốn nói với hai người, có thể mở cửa được không?”

Giang Nghĩa vẫn ngồi im.

Tiếng gọi kéo dài hơn một phút, đối phương dường như đang xem thử Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền đã ngủ hay chưa.

Sau đó…

Khoá cửa từ từ xoay tròn, ‘cạch’ một tiếng, cánh cửa đã được mở ra hoàn toàn.

Không ngờ Tôn Tuấn Phong lại lấy được chìa khoá phòng, điều này nói lên tất cả những chuyện này đã được anh ta lên kế hoạch hết từ trước.

Két!

Cánh cửa được chậm rãi đẩy ra, Giang Nghĩa đứng dậy, đi ra sau cánh cửa.

Tôn Tuấn Phong vừa mới thò đầu vào đã bị Giang Nghĩa ấn xuống, kéo thẳng vào phòng.

“A A A!”

“Aiya aiya…”

“Giang Nghĩa, cậu làm gì vậy? Buông tôi ra.”

Giang Nghĩa đẩy anh ta xuống đất, lạnh lùng nói: “Tôn Tuấn Phong, việc làm của anh đã chọc giận tôi.”

Tôn Tuấn Phong cười gượng gạo bảo: “Tôi thật sự có chuyện gấp cần bàn với cô Đinh, gõ cửa thì hai người không mở nên tôi sốt ruột, xin quầy lễ tân thêm một chiếc chìa khoá nữa thôi ấy mà.”

Anh ta nhìn trái nhìn phải, phát hiện Đinh Thu Huyền không ở trong phòng, lại thấy hai bát cháo vẫn còn trên bàn.

Trong lòng anh ta biết có thể mưu kế đã bị bại lộ.\u0003\u0003\u0003

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play