Đinh Thu Huyền cởi áo khoác rồi thả mình lên chiếc giường lớn mềm mại.

“A! Dễ chịu quá, mệt mỏi cả ngày trời, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.”

Giang Nghĩa không vội nằm xuống mà đi vòng quanh phòng kiểm tra cẩn thận, nhất là các phích cắm, thiết bị báo khói, công tắc, phòng tắm, bồn cầu.

“Anh đang tìm gì vậy?”

“Không có gì, đi xem thôi.”

Nói xong Giang Nghĩa nhìn vào ổ cắm dưới TV.

Anh cúi xuống, quan sát thật kỹ.

Ổ cắm hướng thẳng về phía giường, nhìn bề ngoài dường như không có vấn đề gì, nhưng Giang Nghĩa tinh ý nhận ra phía trên bên trái trong ổ cắm có một thứ thụt vào hình hộp cỡ bằng móng tay.

Nhìn có vẻ là thứ gì đó có thể xoay được.

Giang Nghĩa dùng tăm lấy nó ra, mỉm cười.

“Anh làm gì vậy? Dùng tăm chọc vào ổ cắm rất nguy cẩm, cẩn thận giật điện!”

Giang Nghĩa đứng lên: “Anh biết rồi.”

Khi anh nói chuyện thì có tiếng gõ cửa phòng.

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.



Giang Nghĩa bước ra cửa lớn tiếng hỏi: “Ai vậy?”

“Tôi là nhân viên phục vụ, mang đồ ăn đến cho anh.”

Giang Nghĩa mở cửa thì thấy nhân viên phục vụ đang bưng khay đứng trước cửa, trên khay là hai bát cháo và vài đĩa đồ ăn nhẹ.

Người phục vụ mỉm cười bảo: “Anh đến cùng hai người nhớ ra hai người chưa ăn tối nên đến nhà ăn tầng một gọi hai bát cháo và vài món ăn kèm, bảo tôi mang lên ạ.”

Giang Nghĩa quan sát nhân viên phục vụ rồi hỏi: “Ý cậu là… tầng một có nhà ăn?”

“Vâng, ở ngay bên trái cầu thang, chỉ cần rẽ vào là thấy. Nhà ăn trong khách sạn chúng tôi còn cung cấp bữa sáng miễn phí nữa đó.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Giang Nghĩa đưa tay nhận lấy khay, sau đó đóng cửa lại, quay người đi tới bên giường rồi đặt khay xuống.

Đinh Thu Huyền lập tức đứng lên: “Em đói quá, mau cho em ăn đi.”

Cô đưa tay cầm lấy thìa để ăn cháo, nhưng lại bị Giang Nghĩa ngăn lại.

“Sao vậy?”

Giang Nghĩa cười không đáp, cầm đũa lên gảy hai lần rồi múc một thìa cháo lên mũi ngửi.

Anh nói: “Cháo này không còn mới.”

“Hả?”

“Có mùi sắp ôi thiu, chắc là cháo còn sót lại từ sáng nay, thậm chí là từ hôm qua, đun lần hai rồi mới mang lên. Anh thấy không nên ăn thì hơn.”



Đinh Thu Huyền bĩu môi: “Nhưng em đói quá.”

Giang Nghĩa mỉm cười: “Chẳng phải vừa rồi người phục vụ nói tầng một có nhà ăn đấy sao? Em xuống đó ăn đi.”

“Cũng đúng, biết đâu còn có món khác ngon hơn, vậy chúng ta cùng xuống đi.”

Giang Nghĩa xua tay: “Anh hơi đau bụng, phải đi vệ sinh đã. Em xuống ăn trước thấy có món nào ngon thì gọi giúp anh nhé, lát nữa anh xuống sau.”

“Vâng, em đói lắm rồi, xuống ăn trước đây, anh nhanh lên nhé.”

“Ừ.”

Đinh Thu Huyền mặc lại áo khoác, cầm chìa khoá đi xuống lầu.

Nụ cười trên mặt Giang Nghĩa lập tức đông cứng, hai mắt như muốn bùng lên ngọn lửa.

Anh bẻ gãy chiếc thìa, nhìn chằm chằm vào hai bát cháo trên khay rồi lẩm bẩm: “Tôn Tuấn Phong, anh đang tự tìm cái chết đấy!”

Giang Nghĩa đã cho anh ta một bài học vì những việc làm lúc trước, anh cứ tưởng anh ta sẽ biết kiềm chế.

Ai ngờ Tôn Tuấn Phong lại càng bạo gan hơn.

Lần này anh ta còn dám bỏ thuốc Đinh Thu Huyền, đây là điều Giang Nghĩa không thể tha thứ.

Anh ta đã chạm vào vảy ngược của anh.

Tôn Tuấn Phong chạy trời không khỏi nắng.\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play