Bộ Nhược Trần không hề nể mặt Tôn Tuấn Phong, định hét giá ép chết anh ta.

Tôn Tuấn Phong lắc đầu cười khổ, xem ra Bộ Nhược Trần nhất định muốn có được sợi dây chuyền này, không cướp được rồi.

Thực ra Tôn Tuấn Phong chi 27 tỷ cũng đã khá khó khăn rồi, huống hồ là 45 tỷ? Anh ta không thể bỏ ra được.

Cho dù bỏ ra được thì Bộ Nhược Trần vẫn có thể thoải mái tăng giá, anh ta không có khả năng thắng.

Cuối cùng, Tôn Tuấn Phong lắc đầu: “Không theo nữa.”

Mọi người tặc lưỡi, dời mắt đi nơi khác.

Kết quả này mọi người đã đoán được trước.

Tôn Tuấn Phong áy náy: “Cô Đinh, tôi xin lỗi, thứ cậu ba nhà họ Bộ muốn, đừng nói là tôi, ai cũng khó mà giành được. Hôm nay chúng ta không thể có được sợi dây chuyền đó, khiến cô phải thất vọng rồi.”

Đinh Thu Huyền đảo mắt.

Ban đầu cô cũng không muốn để Tôn Tuấn Phong mua được, vậy thì có gì đáng phải thất vọng?

Thực ra chỉ có một mình Tôn Tuấn Phong thất vọng thôi.



Những lời anh ta vừa nói cũng đề cao Bộ Nhược Trần hết mức có thể, khiến bản thân ‘thua’ không quá xấu mặt, dù sao thua Bộ Nhược Trần cũng không phải chuyển quá xấu hổ.

Người dẫn chương trình trên sân khấu tiếp tục hỏi có còn ai tăng giá nữa không, nếu không ai theo nữa thì sợi dây chuyền phỉ thuý này sẽ thuộc về Bộ Nhược Trần.

Đinh Thu Huyền nhìn sợi dây chuyền lấp lánh tuyệt đẹp mà thở dài.

Dù có thích hơn nữa nhưng không có tiền thì cũng không mua được.

Chỉ có thể nhìn.

Lúc này Giang Nghĩa đã ăn no, anh lau miệng, ngẩng đầu nhìn Đinh Thu Huyền hỏi: “Em rất thích sợi dây chuyền đó à?”

Đinh Thu Huyền mỉm cười: “Đương nhiên thích rồi, sợi dây chuyền đẹp như vậy, có người phụ nữ nào lại không thích chứ?”

Giang Nghĩa gật đầu: “Được, vậy anh mua cho em.”

“Phụt…” Tôn Tuấn Phong ở bên cạnh bật cười thành tiếng: “Gì thế này? Tai tôi không có vấn đề gì chứ? Anh nói anh muốn mua nó? Anh có biết giá khởi điểm của sợi dây chuyền đó đã là 24 tỷ rồi không? Bây giờ đã được nâng lên 45 tỷ rồi. Anh mua á? Bán anh đi cũng chẳng đủ số lẻ!

Cho dù anh có tiền muốn mua, nhưng anh có thể giàu hơn cậu ba nhà họ Bộ được không? Hét giá cùng người ta, đắc tội nhà họ Bộ, anh sẽ chết rất thảm đấy biết không hả?”



Tôn Tuấn Phong liên tục lắc đầu: “Đúng là đồ ngốc, tôi thật sự không chịu nổi. Cô Đinh này, tôi thật sự không hiểu nổi, sao cô lại lấy một người không bình thường như vậy? Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu, lãng phí.”

Những lời nhận xét này đã hạ thấp Giang Nghĩa xuống không còn đáng một đồng.

Nhưng Giang Nghĩa lại chẳng có phản ứng gì, thậm chí anh còn không hề tức giận.

Tôn Tuấn Phong lại nghĩ Giang Nghĩa nhát gan, không dám nổi giận.

Lúc này, người dẫn chương trình hỏi lần cuối: “Có còn ai theo nữa không ạ? Nếu không còn ai thì tôi sẽ gõ búa và sợi dây chuyền này sẽ thuộc về cậu Bộ Nhược Trần nhé.”

Mọi người đều lắc đầu, thầm nghĩ làm sao còn có người ra giá nữa?

Ra giá cùng người nhà họ Bộ, chẳng phải ăn no rửng mỡ sao?

Chẳng những không thắng được, mà còn đắc tội nhà họ Bộ, tự rước hoạ vào thân sao.

Ngay khi mọi người đều cho rằng chuyện này là ván đã đóng thuyền, Bộ Nhược Trần thì đang đắc ý nắm chắc phần thắng trong tay, người dẫn chương trình cũng chuẩn bị gõ búa thì một cánh tay từ từ giơ lên.

Chính là Giang Nghĩa!

Tôn Tuấn Phong ngồi cùng bàn với anh sợ hết hồn, sắc mặt tái nhợt, anh ta hét lớn: “Đồ ngu, anh làm gì vậy? Mau bỏ tay xuống!”\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play