Nhìn bộ dáng uể oải của Tô Điềm Điềm, Thẩm Xảo Anh đau lòng không thôi: “Tuy rằng không có biện pháp ăn được nhiều, nhưng ngẫu nhiên ăn một chút vẫn là có thể.”

Tô Điềm Điềm nghe được lời này, lập tức mãn huyết sống lại, làm Thẩm Xảo Anh buồn cười không thôi.

“Con a, quỷ linh tinh!”

......

Từ sau khi Tô Điềm Điềm mọc răng, liền có thể ăn viên thức ăn có hạt, cái này để cho Tô Điềm Điềm vui mừng vô cùng.

Dần dần, Tô Điềm Điềm giải khóa hai hạng kỹ năng là nằm bò với nói chuyện, tuy rằng phía trước Tô Điềm Điềm cũng có thể nói chuyện, nhưng mồm miệng không rõ, rất giống tự mình ê ê a a.

Nhưng hiện tại không giống nhau, Tô Điềm Điềm có thể rất rõ ràng nói ra baba mama, caca (anh trai).

Mà Cố Cẩm Châu thích làm nhất là dạy Tô Điềm Điềm gọi “anh” là anh, suốt cả ngày như thế, khiến Trần Nhã Vân dở khóc dở cười.

Hôm nay, Trần Nhã Vân chuẩn bị dẫn Cố Cẩm Châu về nhà, liền nhìn thấy Cố Cẩm Châu ở bên cạnh nô đùa với Tô Điềm Điềm, “Điềm Điềm, gọi anh đi nào.”

Tô Điềm Điềm mấy ngày này quả thực là quá mệt, không muốn yêu nữa.

“Anh.”

Giọng sữa moe ơi là moe, khiến Cố Cẩm Châu nghe xong liền cảm thấy tâm trạng tốt vô cùng.

Cố Cẩm Châu cảm thấy mỹ mãn, đi theo Trần Nhã Vân về nhà.

Tại nhà họ Cố.

Trần Nhã Vân nhìn nụ cười còn chưa kịp vương trền mặt Cố Cẩm Châu liền tan đi, nhịn không được có chút hoảng hốt, lần cuối bản thân nhìn thấy con trai cười là khi nào?

Giống như là sau khi ở chung với Tô Điềm Điềm?

Không biết bắt đầu từ khi nào, con trai không thích nói chuyện, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm suốt cả ngày, đôi khi Trần Nhã Vân đều hoài nghi con trai có thể cười hay không。 “Cẩm Châu tựa hồ thực thích Điềm Điềm?”

Cố Cẩm Châu ngẩn ra: “Điềm Điềm rất đáng yêu, con tự nhiên sẽ thích.”

“Mẹ còn tưởng rằng dựa theo tính tình của con, sẽ không thích những bé con bé như vậy.”

Cố Cẩm Châu trầm mặc không nói: “......”

Trần Nhã Vân cũng không có cứng rắn muốn Cố Cẩm Châu trả lời, chỉ là nhìn phương xa, nhàn nhạt nói: “Nếu ba con biết con như vậy, khẳng định sẽ rất vui mừng, cũng không biết hiện tại ba con ở nơi nào.”

Nhắc tới ba Cố, Cố Cẩm Châu thần sắc lăng lệ, “Ba ba sẽ không có việc gì, có thể qua một đoạn thời gian nữa liền sẽ trở về thôi.”

Trần Nhã Vân không nghĩ nhiều, tiếp lời của Cố Cẩm Châu thuận miệng nói: “Trước kia mẹ cũng tự an ủi mình như vậy, nhưng mắt thấy đều đã qua hơn nửa năm, ba con vẫn chẳng có chút tin tức gì, cái này làm cho mẹ sao có thể không lo lắng?”

Cố Cẩm Châu biết, ngoại trừ việc ba ba trở về, nếu không mẹ sẽ luôn lo lắng như thế.

“Mẹ, sau khi ba ba trở về, có muốn để ba ba trở về bên kia hay không ?”

Trần Nhã Vân hiểu rõ ý tứ của Cố Cấm Châu, cô sao có thể không hy vọng hai bên có thể hòa giải, nhưng......

“Để nói sau.”

......

Lúc Tô Điềm Điềm được chính tháng tuổi, đã có thể đỡ cái bàn chậm rãi đi vài bước, không quá mấy ngày là Tô Điềm Điềm có thể đi đường.

Có thể nói, Tô Điềm Điềm nói chuyện đi đường đều từ rất sớm, từ khi biết đi, Tô Điềm Điềm liền luôn muốn lên núi đi chơi, mỗi lần đều thừa dịp người lớn không chú ý tới, lập tức chạy lên trên núi.

Nhưng là chân Tô Điềm Điềm quá ngắn, mỗi lần đều sẽ bị phát hiện, Cố Cẩm Châu thấy Tô Điềm Điềm thật sự muốn lên núi, liền chủ động nói: “Bà nội Tô, Điềm Điềm muốn lên núi, nếu không để cháu mang Điềm Điềm lên núi vậy?”

Mấy ngày nay eo Tôn Hương Liên có chút không tốt, bởi vậy liền nghỉ ở nhà, phụ trách nấu cơm cho mọi người trong nhà, lúc này nghe được Cố Cẩm Châu nói như vậy, có chút do dự.

Thực ra con núi này, người trong thôn đều từng đi lên rồi, về cơ bản là cũng sẽ không có dã thú, bởi vì có nhiều người đi, gà rừng thỏ hoang trên núi cũng không có bao nhiêu, rất nhiều trẻ con hơi lớn một chút đều sẽ lên núi hái rau dại.

Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play