Nếu không cần thiết, Trần Nhã Vân cũng sẽ không nói những lời này, bây giờ thực sự không còn cách nào.

Tôn Hương Liên cũng không có ý kiến gì, Trần Nhã Vân thật là không thể chiếu cố, giúp một chút cũng không có gì.

Cứ như vậy, Cố Cẩm Châu bị đưa tới Tô gia, cùng chơi với Tô Điềm Điềm.

Thực ra cũng không phải là đơn độc chơi cùng nhau, Tô Điềm Điềm không thích ở trong phòng, vì vậy Thẩm Xảo Anh đều sẽ đưa Tô Điềm Điềm ra ngoài sân chơi mỗi khi thời tiết tốt.

Tô Điềm Điềm ở trong sân nhìn thấy Cố Cẩm Châu, lại một lần cảm thán diện mạo đẹp trai của Cố Cẩm Châu, người nhà họ Tô lớn lên cũng không kém, mấy cháu trai tuy tuổi còn nhỏ nhũng cũng nhìn ra được là rất tuấn tiếu, nhưng so sánh với Cố Cẩm Châu thì không tính là gì.

Khí chất của Cố Cẩm Châu rất nổi bật, hơn nữa Tô Điềm Điềm luôn cảm thấy Cố Cẩm Châu rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết nhau, nhưng Tô Điềm Điềm có thể chắc chắn rằng cô chưa từng thấy Cố Cẩm Châu bao giờ.

Cố Cẩm Châu nhìn Tô Điềm Điềm, cảm thấy Tô Điềm Điềm cực kỳ đáng yêu, khuôn mặt nhỏ phấn đô đô, đôi mắt to tròn, môi màu hồng nhạt non mịn, cái mũi nho nhỏ, nhìn qua trông giống búp bê Tây Dương vậy.

......

Trần Nhã Vân dưới sự giúp đỡ của người nhà họ Tô, cũng thành công học xong việc nhà nông, lúc Trần Nhã Vân ra ngoài làm việc, Cố Cẩm Châu sẽ sang bên nhà họ Tô chơi, rất mau chóng thân quen với Tô Điềm Điềm.

Lúc Tô Điềm Điềm được 7 tháng, thành công mọc ra được một cái răng hình gạo kê, cái này khiến Tô Điềm Điềm vô cùng kích động, mọc răng có nghĩa là cô có thể được ăn cơm ăn thức ăn rồi.

Cố Cẩm Châu nhìn thấy Tô Điềm Điềm tươi cười ngọt ngào, không rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nhưng cảm thấy Tô Điềm Điềm cười rộ lên càng thêm ngọt.

“Điềm Điềm, em đang vui mừng cái gì thế?”

Cố Cẩm Châu sờ sờ đầu nhỏ của Tô Điềm Điềm, Tô Điềm Điềm tâm tình tốt, không thèm so đo với Cố Cẩm Châu, ngược lại còn cười ha hả để Cố Cẩm Châu nhìn thấy chiếc răng nhỏ của mình, sau khi Cố Cẩm Châu nhìn thấy, tức khắc trầm mặc.

Đúng lúc này, Thẩm Xảo Anh đẩy cửa bước vào, hỏi: “Làm sao vậy? Điềm Điềm làm sao mà vui như vậy?”

Cố Cẩm Châu trả lời nói: “Điềm Điềm mọc răng ạ.”

Thẩm Xảo Anh nghe thấy thế, vui mừng vô cùng, tuy rằng đã làm mẹ, cũng biết khoảng thời gian này sẽ mọc răng, nhưng rốt cuộc con trai và con gái không giống nhau, con gái kiều kiều mềm mại.

Cô biết mọc răng sẽ có bao nhiêu khó chịu, mấy ngày này vẫn luôn đang lo lắng Điềm Điềm có thể khó chịu hay không, không nghĩ tới lặng yên không một tiếng động liền mọc ra rồi.

“Điềm Điềm mọc răng rồi sao? Có khó chịu không thế?”

Trải qua thời gian mấy tháng nay, Thẩm Xảo Anh biết Tô Điềm Điềm có thể nghe hiểu người lớn nói chuyện, bởi vậy nhiều khi Thẩm Xảo Anh đều sẽ dò hỏi Tô Điềm Điềm.

Tô Điềm Điềm lắc lắc đầu, trong miệng phát ra thanh âm: “Thứ, thứ.”

Thẩm Xảo Anh sửng sốt: “Thứ? Đây là có ý tứ gì?”

Tô Điềm Điềm thấy Thẩm Xảo Anh không hiểu, trong lòng rất là sốt ruột, nhìn đến Cố Cẩm Châu ở bên cạnh, không biết vì sao, nhưng Tô Điềm Điềm liền cảm thấy Cố Cẩm Châu sẽ biết bản thân suy nghĩ cái gì.

Quả nhiên, Cố Cẩm Châu nói trước: “Điềm Điềm có thể là muốn ăn cái gì, lúc trước bà nội Tô nói chờ đến khi Điềm Điềm mọc răng là có thể ăn cơm ăn đồ ăn.”

Được Cố Cẩm Châu nhắc nhở, Thẩm Xảo Anh cũng nghĩ tới, tức khắc có chút dở khóc dở cười.

Trăm triệu không nghĩ tới con gái mình vừa mở miệng, cái chữ đầu tiên lại là Ăn, thật sự là rất thích ăn rồi.?

“Điềm Điềm, hiện tại con là có thể ăn được một chút, nhưng cũng chỉ có thể nếm nếm chút hương vị, con còn nhỏ, ăn nhiều quá bụng sẽ khó chịu.”

Nghe hiểu Thẩm Xảo Anh nói, Tô Điềm Điềm lập tức liền héo.

Vẫn chưa thể ăn sao? Vậy không phải cô vui mừng quá sớm rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play