Thẩm Xảo Anh tính cách sang sảng, có chút hấp tấp, sau khi gả chồng, làm mẹ mới trở nên kiên nhẫn hơn rất nhiều. Hiện tại nghe đến mấy chuyện này, tức khắc ngồi không yên, mang theo Tô Minh Thương muốn lập tức rời đi.

Tô Minh Thương bất đắc dĩ giữ chặt Thẩm Xảo Anh, đi kêu bọn nhỏ trở về, vốn dĩ hai người liền tính toán buổi sáng trở về, giờ biết được chuyện này, trước tiên chuẩn bị trở về.

Thẩm lão gia tử cùng Thẩm lão thái thái biết hôm nay con gái phải trở về, có chút không tha, khó được trở về một lần, nhanh như vậy liền phải rời đi.

Lúc Tô Minh Thương dẫn Tô Văn Thành cùng Tô Điềm Điềm trở về, Tô Điềm Điềm còn lưu luyến không rời, không muốn rời xa Thẩm Hạo.

Thẩm Xảo Anh dở khóc dở cười, chỉ có thể nhẹ giọng dụ hống: “Chờ sau này có thời gian còn có thể trở về chơi với anh Hạo mà, không phải không thấy nữa.”

Nghe xong lời này, cái miệng nhỏ mím chặt của Tô Điềm Điềm mới chậm rãi khôi phục bộ dáng ban đầu.

......

Sau khi trở về tới nhà họ Tô, Tô Minh Thương và Thẩm Xảo Anh đơn giản công đạo hai câu, liền chuẩn bị đi huyện thành tìm Thẩm Xuân Minh.

Tôn Hương Liên bất đắc dĩ mà nhìn bóng dáng hai người, trong lòng thập phần vô ngữ.

“Điềm Điềm đã về rồi? Có nhớ ông nội không nào? Thằng Tứ với vợ nó đâu?”

Tô Đại Quý nghe có tiếng vang, biết là nhà thằng tư đã về, lại chỉ nhìn thấy Tô Văn Thành và Tô Điềm Điềm ở bên cạnh Tôn Hương Liên, không thấy hai vợ chồng thằng tư đâu, nên nghi hoặc hỏi.

“Đi huyện thành, nói là muốn đi tìm anh hai của Xảo Anh, giống như có việc gấp gì đó.”

Ngô Hồng nghe được lời này của Tôn Hương Liên, như suy tư gì: “Mẹ, có vẻ như con biết vì sao thím tư muốn đi huyện thành.”

“Vì cái gì?”

Ngô Hồng là con gái trưởng thôn, mà trưởng thôn lại thân thiết với trưởng thôn thôn Khai Vĩnh, một số chuyện trong thôn Khai Vĩnh Ngô Hồng đều biết.

“Con nghe Thẩm thúc thúc nói, chị dâu thứ của thím tư bởi vì khó sinh qua đời, chỉ để lại một đứa con trai, nhưng cố tình ba thằng nhỏ lại không quan tâm, tựa hồ là cảm thấy thằng nhỏ hại chết vợ mình.”

Ngô Hồng là từng nghe nói qua chuyện này, bởi vì có liên quan tới thím tư nhà mình, cho nên Ngô Hồng còn cố tình hỏi tỉ mỉ kỹ càng.

“Là thằng bé Xuân Minh kia sao? Trước kia cũng chơi thân với thằng tứ nhà mình, còn thường xuyên sang nhà mình chơi.”

Thẩm Xuân Minh và Tô Minh Thương là bạn tốt, trước kia hai cái thôn lại cùng một công xã, khoảng cách cũng không xa, thời gian nghỉ ngơi hai người thường xuyên tìm đối phương chơi cùng, Tôn Hương Liên và Tô Đại Quý đều đã từng gặp Thẩm Xuân Minh.

“Chắc là vậy?” Ngô Hồng không xác định nói: “Nghe nói vì chuyện này, nhà họ Thẩm cãi nhau rất nhiều lần, ngay cả Thẩm thúc thúc đều từng đứng ra khuyên can, chính là anh hai của thím tư cứ cứng đầu không nghe, ai khuyên cũng không có tác dụng gì.”

Nói, Ngô Hồng đè thấp thanh âm: “Con nghĩ có lẽ là thím tư về nhà, đã xảy ra chuyện gì, mới vội vàng đi lên huyện thành tìm anh hai.”

Tôn Hương Liên và Tô Đại Quý liếc nhau, theo sau Tôn Hương Liên xua tay ý bảo Ngô Hồng không cần nói tiếp, đây là chuyện nhà người ta, bọn họ cũng không tiện nhúng tay.

Ngô Hồng thông minh mà ngậm miệng, trở lại phòng bếp hỗ trợ.

Tôn Hương Liên nhìn Tô Văn Thành cùng Tô Điềm Điềm, ôn nhu hỏi nói: “Văn thành, Điềm Điềm, ở bên nhà họ Thẩm có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

Tô Điềm Điềm vẻ mặt mờ mịt mà lắc đầu, Tô Văn Thành cũng không rõ ràng lắm.

Tô Đại Quý có chút vô ngữ: “Hai vợ chồng thằng tư nói chuyện với ông bà thông gia, khẳng định sẽ tránh bọn nhỏ, bọn nhỏ sao có thể biết được cái gì?”

Được Tô Đại Quý nhắc nhở như vậy, Tôn Hương Liên biết đây là bà có chút hôn đầu, Văn Thành còn chưa tới 4 tuổi, Điềm Điềm mới một tuổi, sao có thể biết được nhà họThẩm đã xảy ra chuyện gì?

“Là tôi hồ đồ, tôi chỉ là lo lắng......”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play