Tô Minh Thương đứng vài phút trước cửa cửa hàng bách hóa, cuối cùng vẫn là xoay người rời đi.

Sau khi về nhà, Tô Minh Thương liền đi tìm Tôn Hương Liên, Tôn Hương Liên đang ở trong phòng với Tô Đại Quý, Tô Đại Quý còn chưa biết Tô Minh Thương đi bán dược liệu, còn tưởng rằng là lên huyện thành kinh doanh chút đồ.

“Mẹ, tổng cộng bán được 50 đồng tiền.” Tô Minh Thương đem 50 đồng tiền cho Tôn Hương Liên, Tôn Hương Liên biết dược liệu rất quý, nhưng nghĩ nếu là tìm được ở trong núi, hơn nữa lại lớn như vậy, phỏng chừng cũng không đáng mấy tiền.

Nhưng không nghĩ tới có thể bán được nhiều tiền như vậy, mà Tô Đại Quý ở một bên nghe được không hiểu ra sao: “Cái gì 50 đồng tiền? Thằng Tư, con lên huyện thành làm cái gì?”

Tôn Hương Liên lúc này mới phản ứng lại đây, bà quên chưa nói cho Tô Đại Quý biết, vội vàng nói rõ ngọn ngành cho Tô Đại Quý nghe, Tô Đại Quý nghe xong thập phần ngoài ý muốn.

“Đây là do Điềm Điềm phát hiện được?”

“Đúng vậy, nếu không phải do Điềm Điềm, tôi cũng không tìm được nhiều như vậy, Điềm Điềm thật sự là có phúc khí.”

Tôn Hương Liên càng thêm tin tưởng vận may trong nhà đều là do Tô Điềm Điềm mang lại, hiện tại luôn là mở miệng ngậm miệng đều là Điềm Điềm có phúc khí.

“Trong số này còn có một loại dược liệu rất được giá, mặt khác con còn nghe thấy bảo rằng nếu dược liệu được bào chế sẵn sẽ càng được giá hơn, chỉ tiếc nhà chúng ta không biết làm như thế nào, mà người của tiệm thuốc cũng không chịu nói.”

Cái này làm cho Tô Minh Thương có chút tiếc hận, nhưng cũng biết, thủ pháp bào chế dược liệu là chuyên môn của tiệm thuốc, không phải người nào đều có thể học được.

Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng Tô Minh Thương vẫn có thể tiếp thu.

Tôn Hương Liên cùng Tô Đại Quý tự nhiên biết điều này, cũng không nói thêm cái gì.

“Thôi được rồi, có thể bán được nhiều tiền như vậy đã là không tồi, quay đầu lại con đi lên huyện thành mua một chút sữa mạch nha đen về đây, mặt khác mẹ nghe nói trên thành phố lớn còn có cả sữa bột dành cho trẻ con, con cũng đi xem, hiện tại Điềm Điềm đang lớn, ăn càng nhiều.”

Tôn Hương Liên cho Tô Minh Thương hai mươi đồng tiền, để Tô Minh Thương đi mua chút đồ vật.

“Chúng ta cũng không thể lúc nào cũng để nhà thằng cả gửi về được, mặc dù nhà thằng cả tiền lương cao, nhưng ở thủ đô chi tiêu cũng cao, chỉ sợ tiền lương mỗi tháng của hai vợ chồng cũng không để dư ra được chút nào.”

Tôn Hương Liên biết nhà thằng cả đều thích Điềm Điềm, cho nên mua không ít thứ tốt cho Điềm Điềm, nhưng nói đến cùng tiền đều là tiêu của nhà thằng cả, hơn nữa Điềm Điềm lại không phải con nhà thằng cả, để cả nhà thằng cả cứ tiêu pha như vậy, thật sự là không thể nào nói nổi.

Lần này vừa lúc có dư thừa tiền, Tôn Hương Liên liền suy nghĩ mua chút đồ cho Điềm Điềm.

Tô Minh Thương hiểu ý của Tôn Hương Liên, gật gật đầu: “Con đã biết.”

Chờ sau khi Tô Minh Thương đi ra ngoài, Tôn Hương Liên nhìn Tô Đại Quý nói: “Hiện tại trong nhà có tiền, có phải nênđưa Văn Hồ Văn Hà đi học hay không? Hai đứa tụi nó cũng đến tuổi rồi.”

Tô Đại Quý uống một ngụm trà, chậm rì rì mà nói: “Đúng là nên như vậy, trước đó nhà thằng cả đưa Văn Hồ về đây, chính là hy vọng chúng ta có thể chăm sóc tốt cho Văn Hồ.”

Tôn Hương Liên nhớ tới tình tình của cháu trai và thân thể của con dâu cả, nhịn không được thở dài: “Đây là đương nhiên, phía trước nghe vợ thằng cả nhắc tới, nói là ở thủ đô Văn Hồ có đi nhà trẻ rồi.”

“Vốn dĩ đã đi, chỉ là tính tình Văn Hồ nội hướng, liền tính toán chờ Văn Hồ hơi chút buông ra một chút, lại đưa cháu nó đi học, chỉ là Văn Hồ đi học, mà Văn Hà cùng tuổi Văn Hồ lại không thể không đi?”

Hai người đang nói chuyện, Thẩm Xảo Anh liền ôm Tô Điềm Điềm lại đây, Tô Điềm Điềm sau khi ngủ đủ, chỉ cảm thấy cả người thoải mái, lại muốn lên núi đi chơi, Thẩm Xảo Anh bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm Tô Điềm Điềm tới chỗ mẹ chồng để mẹ quyết định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play