Hứa Niên là quỷ tinh, 2 anh em cùng đi bar, mà uống đến say mèm chỉ có mình Hứa Ngôn, còn nó thì tiêu sả đưa anh trai về rồi đến nhà bạn gái ngủ, nghe nói mỗi buổi sáng còn dậy để tập thể dục – là một thanh niên vô cùng giỏi trong việc sắp xếp thời gian.
Tìm kiếm công tắc bật đèn, Hứa Ngôn lảo đảo ngồi dậy đến phòng bếp để tìm nước uống. Hứa Niên rất chu đáo, đã rót nước để sẵn ở bàn cho anh...Hứa Ngôn càng uống càng cảm thấy không đúng – nếu chu đáo thì nên để nước ở trong phòng ngủ chứ không phải ở thành bếp, đây làm gì tính là chu đáo chứ.
Quay đầu lại liếc nhìn đồng hồ treo trong phòng bếp, sắp 3 giờ rồi, Hứa Ngôn nhu nhu huyệt thái dương, xung quanh quá yên tĩnh, lâu lâu chỉ có âm thanh của tiếng xe chạy qua đây. Những lúc như thế này rất không ổn, dễ sinh ra những cảm xúc không đáng có, Hứa Ngôn uống xong cốc nước thì quay đầu trở về phòng, nhưng đã hơi tỉnh rồi. Mở điện thoại ra, trong wechat một loạt những dòng thông báo màu đỏ - liên tiếp đi bar 2 ngày, có không ít người nhắn tin, có cả nam lẫn nữ. Hứa Ngôn uống đến say mèm, không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ Hứa Niên đã mở khoá điện thoại của cậu, sau đó giơ mã QR của anh lên, như không thể chờ được mà tìm tình mới cho anh trai mình.
Tuỳ tiện mở khung trò chuyện ra, là một tiểu 0, tin nhắn âm thanh được gửi đến rất đáng yêu, hỏi Hứa Ngôn lần sau có muốn tìm một người đi bar chơi cùng không, cậu sẽ hát cho Hứa Ngôn nghe~.
"Ưm..." Hứa Ngôn che ngực, cậu nghĩ nếu bản thân cũng có làm nũng giống người ta một tí, Thẩm Thực có thể cũng không lạnh lùng đến thế không? Nhưng nghĩ đến cảnh tượng mình làm nũng với Thẩm Thực – chắc là sẽ bị anh ta đuổi thẳng ra khỏi nhà mất.
Đang xem thì có một bạn nam gửi tin nhắn: Anh hút thuốc làm rơi bật lửa trên sofa để tôi nhặt được rồi.
Đây là câu mở đầu có ý nghĩa rõ ràng, Hứa Ngôn tuỳ tiện đánh chữ: Tặng cậu đó.
Thấy cậu vẫn chưa ngủ, đối phương trực tiếp gửi voice chat đến: "Muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ sao?" Cố ý hạ thấp âm thanh, như đang thổi bóng vậy, nghe có chút biệt nữu. Hứa Ngôn có hơi hối hận vì đã block Thẩm Thực rồi, vì trong khung trò chuyện có mấy cái voice chat của Thẩm Thực, nếu lúc này nghe lại thì cũng có thể rửa tai.
Hứa Ngôn: Tỉnh ngủ rồi.
Đối phương voice chat: "Hôm nay anh về sớm thế là vì uống say sao, bị khó chịu à?"
Hứa Ngôn vừa định nhắn một câu là đừng gửi voice chat cho cậu nữa, cậu có chút khó chịu thì đột nhiên nghe thấy chuông cửa. Cậu tưởng là nghe nhầm, nên bỏ điện thoại xuống ngồi đơ ra – quả thật là có người đang gõ cửa, theo tính quy luật, gõ một lúc lại dừng, rồi lại gõ, không quá to.
Đạ mú giờ là 3h sáng rồi, bên ngoài trừ khi là ma ra thì Hứa Ngôn không nghĩ ra ai có thể làm thế giờ này. Biết cậu sống ở đây chỉ có Hứa Niên, thằng bé có chiều khoá nên không tính, dù cho không cầm chiều khoá đi nữa, thì chắc chắn nó cũng gọi điện cho cậu, làm gì có chuyện đứng ngoài gõ cửa như thế.
Hứa Ngôn xuống giường đi ra khỏi phòng, không bật đèn mà chỉ nhẹ nhàng đi đến chỗ huyền quan, một tay cầm chiếc chổi trong góc lên, một tay thì cầm điện thoại để chiếu sáng một góc nhỏ. Cậu nhìn qua mắt mèo – ố mồ, mắt mèo hỏng rồi, cái phòng cũ này đúng là chẳng đáng tin gì, những chi tiết nhỏ đều có vấn đề.
Nếu ở bên ngoài là cướp, nếu bản thân cứ im lặng mãi thì đối phương sẽ phá khoá, lúc đó thay khoá cũng khá phiền phức... thế là Hứa Ngôn trực tiếp hỏi: "Ai vậy?"
Âm thanh gõ cửa đột nhiên dừng lại, vài giây sau mới có người trả lời: "Tôi"
Chỉ có một chữ nhưng âm thanh quá quen thuộc, Hứa Ngôn trong chốc lát ngơ ra.
Đúng là Thẩm Thực, nhưng tại sao lại là Thẩm Thực?
Tại sao?
Hứa Ngôn đương nhiên không đa tình đến nỗi cảm thấy Thẩm Thực sẽ đến dỗ mình, anh thà tin là bên ngoài cửa là ma chứ không muốn biết nguyên nhân mà đột nhiên Thẩm Thực xuất hiện ở đây lúc 3h sáng, thế này cũng quá quỷ dị rồi.
"Mở cửa." Mãi không có động tĩnh, Thẩm Thực không nhẫn nại mà trầm giọng nói.
Hứa Ngôn bỏ cây chổi xuống, mở khoá bảo vệ rồi đẩy cửa ra. Đèn ở hành lang ấm áp chiếu sáng người trước mặt, Hứa Ngôn nhìn anh không nói gì vì lúc này trong đầu rất loạn – giống như bạn trồng một cây quýt, kết quả lúc nó trưởng thành lại mọc ra quả cherry, rõ ràng là quả cherry quý hơn quả quýt, nhưng bạn lại không vui nổi, chỉ là ngạc nhiên, nghi hoặc, thậm chí có chút sợ hãi, bạn không biết tại sao lại như vậy, sự thật trước mắt đã vượt qua nhận thức của bạn rồi.
Cậu vừa thất tình, trái tim đập nhanh hơn bình thường, áp vào ngực thì sẽ nghe rất rõ nhịp đập của trái tim. Cũng chỉ mới 2 ngày chưa gặp, Hứa Ngôn đã cảm thấy Thẩm Thực có chút xa lạ rồi – vẫn là là gương mặt lạnh lùng đần thối kia nhưng lại mang sự uể oải mệt mỏi và giận hờn. Không biết có phải là nhầm không, Hứa Ngôn cảm thấy sau khi anh ấy nhìn thấy mình thì đã thở phào một cái... thôi nào, là nhầm lẫn thôi, đừng tự luyến nữa.
Hai người nhìn nhau rất lâu, hầu kết của Thẩm Thực khẽ động rồi hỏi: "Sao vẫn chưa ngủ."
?
Nửa đêm anh đến gõ cửa nhà tôi, bây giờ mở cửa ra thì anh lại hỏi sao tôi chưa ngủ? Anh hấp à?
Đương nhiên là Hứa Ngôn sẽ không hỏi như thế, cậu chưa bao giờ nói chuyện thế này với Thẩm Thực, lúc trước không có, về sau càng không. Cậu tuỳ tiện trả lời: "Ừm, đang chơi điện thoại." Nói xong liền giơ điện thoại của mình lên cho Thẩm Thực xem, kết quả ngón cái không cẩn thận ấn vào màn hình, trực tiếp mở phần voice chat của cái bạn nam kia lên, giọng nói trầm đầy ái muội vang lên: "Nhìn mông anh rất vểnh, vóc dáng rất đẹp, thường xuyên tập thể dục sao?"
Hứa Ngôn đột nhiên cảm thấy trong khoảnh khắc bản thân đã biến thành một dấu hỏi vô cùng lớn, không biết tại sao đề tài của đối phương từ việc uống nhiều không thoải mái nhảy sang mông vểnh với tập thể dục. Nhưng tất cả chuyện này đều không quan trọng, Hứa Ngôn theo bản năng liếc nhìn Thẩm Thực một cái, phát hiện rằng thì ta sắc mặt con người thật sự có thể dùng khó nhìn để hình dung, ngũ quan như bị khảm trên một khối băng, vô cùng lạnh lùng.
Thật sự không ổn, trong mắt của Thẩm Thực, điều này là một hành động liên tiếp vô cùng rõ ràng, mới đi 2 ngày đã dụ dỗ người khác. Tuy rằng anh không có tình cảm gì với mình – nhưng dù sao vẫn có lòng tự trọng của đàn ông, Hứa Ngôn hiểu mà. Nhưng hiểu hay không hiểu, đã đến lúc này rồi thì giải thích chuyện này cũng không còn quan trọng nữa. Hứa Ngôn khoá màn hình, ngẩng đầu lên hỏi: "Anh đến làm gì vậy? Đã muộn lắm rồi."
Mắt Thẩm Thực có tơ máu, ánh nhíu mày nhìn vào mắt của Hứa Ngôn hỏi ngược lại: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Câu nói này làm Hứa Ngôn nhớ đến tin nhắn trong wechat: "Cậu đã gây chuyện đủ chưa", sự kì vọng và căng thẳng trong chốc lát của cậu đã bị nhấn chìm, bình tĩnh nhìn Thẩm Thực nói: "Bây giờ anh đứng ở cửa nhà tôi hỏi tôi muốn làm gì, không hợp lý lắm thì phải?"
"Người chạy đi là cậu, tôi hỏi cậu như thế thì có vấn đề gì?" Thẩm Thực hỏi cậu.
Vậy nên trong lòng của Thẩm Thực, là bản thân cậu phạm lỗi trước, vậy nên bản thân phải chấp nhận lời chất vấn của anh.
"Logic của anh vẫn rất chặt chẽ dù là lúc nào." Hứa Ngôn giật khoé miệng nở nụ cười "Em chẳng làm gì cả, chỉ là muốn về nhà. Nếu như anh cảm thấy việc em rời đi không báo cáo đã xúc phạm đến anh, vậy thì cho em xin lỗi, anh thấy vậy đã được chưa?"
Bởi vì giận dỗi nên về nhà để bình tĩnh lại, bây giờ biết lỗi rồi nên ngoan ngoãn xin lỗi. Vẫn là dáng vẻ đó, không cần dỗ lại tiếp tục giống như lúc trước... Hứa Ngôn không phát hiện câu nói của mình lại tạo thành ý nghĩa khác, chỉ là nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Thực đột nhiên thả lỏng hơn một chút. Trong lòng cậu có chút chua sót – quả nhiên là vậy, Thẩm Thực sau khi biết rằng bản thân hoàn toàn có thể thoát khỏi mình thì sẽ thoải mái hơn nhiều.
Nửa đêm đến đây chỉ vì muốn nghe một đáp án chính xác theo ý anh, thật là quá cực khổ rồi.
"... Sáng mai tôi phải đi công tác." Thẩm Thực có chút mệt mỏi mà sờ mũi, nói: "Tầm nửa tháng" Thật ra đằng sau còn câu nữa – Nếu cậu cảm thấy sống ở đây thoải mái thì cứ ở đi, đợi tôi đi công tác xong thì về nhà cũng được.
Nhưng anh không nói, bởi vì không cần thiết – chắc chắn lúc đó Hứa Ngôn sẽ trở về. Chuyến công tác này khá vội, thời gian rất gấp, bây giờ anh không có thời gian tính toán việc Hứa Ngôn không nghe điện thoại và block wechat của anh. Tuy rằng đợt này gây chuyện có hơi lớn, nhưng cũng là lần đầu, mà dù sao...dù sao thì Hứa Ngôn cũng sẽ rất nhanh trở về nhà, không cần lo lắng, có chuyện gì thì tính sau cũng được.
Hứa Ngôn đột nhiên nghe anh nói mình phải đi công tác cũng không hiểu là muốn làm gì, thật sự là không có chuyện gì để nói nữa rồi à? Nên cậu gật đầu: "Ò, ừm"
Một lúc sau, Thẩm Thực nói: "Xoá nick hắn đi"
"Cái gì cơ?" Hứa Ngôn đơ ra một lúc, mới ý thức được là đang nói đến cái cậu nam trong voice chat lúc nãy, cậu nhíu máy "Chuyện này với anh..."
Thẩm Thực ngắt lời cậu: "Block đi", Anh nói "Lần sau đừng dùng thủ đoạn này..." Anh đột nhiên không tìm thấy từ ngữ chính xác – đừng dùng thủ đoạn này để kích thích tôi? Gây sự chú ý? Để tôi ghen? Vừa đúng mà cũng như không đúng.
Lời của anh chưa nói hết, nhưng Hứa Ngôn đã nghe hiểu – cũng đúng, Hứa Ngôn thầm nghĩ, trong mắt Thẩm Thực, bản thân cậu làm gì cũng là để gây sự chú ý của anh, đến lúc này rồi còn diễn vở kịch thấp hèn như thế, sống giống như thằng hề vậy... nhưng dù sao thì hình tượng của cậu trong lòng Thẩm Thực đã tệ đến vậy rồi, cũng chẳng cần giải thích gì nữa, cứ để vậy đi.
Không khí đột nhiên yên lặng, bọn họ nhìn nhau, ánh mặt của Hứa Ngôn có chút chân thành – đây có thể là lần cuối cậu gặp mặt Thẩm Thực rồi, dù cho mối quan hệ này có chua sót đau lòng thế nào thì người trước mắt lúc này cũng là người cậu yêu 6 năm, vẫn là nhìn lâu thêm một chút.
"Tài xế đang đợi ở dưới tầng à?" Hứa Ngôn hít sâu chầm chậm nói, "May phải bay sớm, anh mau đi đi, ra ngoài nhớ mặc nhiều đồ, dạo này trời lạnh lắm." Cậu đột nhiên cảm thấy còn rất nhiều lời muốn nói, như uống ít rượu thôi, đừng làm việc quá sức, phải nghỉ ngơi đầy đủ, gội đầu xong thì nhớ sấy tóc... nhưng thôi vậy, về sau sẽ có người tốt hơn ở bên Thẩm Thực, dù sao cũng tốt hơn cậu.
Chỉ là Hứa Ngôn cho rằng, sẽ không có ai giống cậu yêu Thẩm Thực nhiều đến thế - nhưng đáng tiếc rằng Thẩm Thực lại không yêu cậu.
"Biết rồi." Thẩm Thực nói. Trước đây mỗi lần đi công tác Hứa Ngôn sẽ cười rồi ôm lấy mình hôn vài cái, nhưng lúc này cậu chỉ lạnh lùng đứng ở trước cửa, cũng không làm gì khác. Thời gian không còn sớm nữa, phải đi chuẩn bị đồ để đi công tác... trước đây đều là Hứa Ngôn giúp anh sửa soạn. Thẩm Thực dừng một chút nhưng cũng không ở lại nữa, quay người đến đi đến thang máy.
Hứa Ngôn hơi nghiêng đầu nhìn bóng lưng của Thẩm Thực thì thầm nói "Tạm biệt".
Tác giả có lời muốn nói:
Cuộc trò chuyện rảnh rỗi.
Thẩm Thực: Vợ sẽ về sớm thôi, dù sao mình cũng đã đặc biệt đến tìm cậu ấy. (Tự tin)
Hứa Ngôn: Vậy mà lại đặc biệt đến tìm cậu để xác định rằng sẽ không dây dưa với anh nữa, thật là cẩn thận,
[Xin lỗi, dạo này công việc bận rộn. Bây giờ mỗi thứ tuần đều có lịch đi công tác, thời gian viết truyện ngày càng ít sẽ cố gắng, lần nữa khom lưng]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT