Trước hôn lễ của bạn cùng phòng một ngày, Hứa Ngôn về quê sớm, cùng hai người bạn cùng phòng khác đến tiệm áo cưới thử lễ phục.

Lễ phục là dựa theo cỡ mấy người lúc trước, lúc ấy được gửi riêng đến trên tay bọn họ để thử, nhưng bởi vì đó đã là chuyện hai tháng trước, trong lúc này có lẽ có ai mập lên mấy cân cũng không biết chừng, cho nên hôm nay mọi người tới thử lại một lần.

Hứa Ngôn không mập, mà Hứa Ngôn lại còn gầy, áo sơ mi trắng bên trong cho cậu đều có chút trống rỗng.

“Làm gì vậy, động một chút là gầy rồi.” Một người bạn cùng phòng hỏi cậu.

“Tập thể hình.” Hứa Ngôn cười cười, vén vạt áo lộ ra cơ bụng, “Nhìn đi”

Bạn cùng phòng bắt đầu sờ s0ạng một cái: “Thôi đi, cơ bụng này nhỏ hơn lúc cậu lên đại học một chút, làm gì có cái nào do tập thể hình mà co nhỏ lại”.

Hứa Ngôn không nói gì nữa, vẫn cười, mặc áo vest vào.

Đương nhiên không phải tập thể hình, là bởi vì cách đây không lâu có một vị trưởng bối của Thẩm Thực qua đời, cảm xúc của Thẩm Thực vẫn luôn không được tốt lắm, sau khi uống rượu ở bữa tiệc xã giao thì bị cảm lạnh.

Đối với Hứa Ngôn mà nói, “cảm lạnh” và “Thẩm Thực bị cảm lạnh” là hai chuyện có tính chất hoàn toàn khác nhau — ngoại trừ dạ dày không tốt, Thẩm Thực rất ít khi đổ bệnh, một khi đã bệnh, nửa tháng cũng không khỏi. Lúc ấy trong tay Hứa Ngôn tình cờ có một hạng mục lớn, vốn đã bận rộn đến chân không chạm đất, sau khi tăng ca về nhà còn phải làm đồ ăn dinh dưỡng cho Thẩm Thực, làm xong lại ôm máy tính tiếp tục làm việc trong thư phòng.

Kiều hoa Thẩm tổng này là bông hoa ốm yếu đúng như dự đoán của cậu, bị cảm đúng nửa tháng sau mới khỏi hẳn, dưới sự chăm sóc của Hứa Ngôn một chút dấu hiệu héo úa cũng không có, được nuôi đến da trắng mỹ mạo, ngược lại Hứa Ngôn lại gầy đi một vòng.

Những người khác còn ở trong phòng thay đồ chọn nơ, Hứa Ngôn mặc lễ phục đến đại sảnh uống nước ăn điểm tâm ngọt. Điện thoại vang lên, Hứa Ngôn ngẩn người nhìn “A Thẩm Thực” trên màn hình — đây nhất định là giả, Thẩm Thực làm sao có thể gọi điện thoại tới, cho dù có chuyện gì, bình thường cũng là trợ lý của anh liên lạc với mình.

Là giả cũng muốn nhận, Hứa Ngôn ấn nút nghe máy, cổ họng căng thẳng: “Alo?”. Googl𝙚‎ 𝙣gay‎ 𝙩𝗿a𝙣g‎ #‎ T𝗿‎ 𝗨mT𝗿uy𝙚𝙣.v𝙣‎ #

“Ở đâu.” Thẩm Thực hỏi cậu.

“Ở…ở nhà em” Hứa Ngôn nói chuyện đều vấp váp, “Đêm qua em nói với anh, có lẽ anh không nghe thấy, bạn cùng phòng của em ngày mai kết hôn, cho nên em….”

Thẩm Thực cắt ngang: “Vị trí cụ thể.”

“Ở tiệm áo cưới thử trang phục phù rể, sao vậy…” Hứa Ngôn bỗng nhiên dừng lại, lập tức từ trên ghế đứng lên, “Anh đến rồi?”

Thẩm Thực bên kia cũng dừng một chút, sau đó trả lời: “Ừ, thuận tiện có chút chuyện.”

Tuy rằng khẳng định không phải anh cố ý đến đây, nhưng Hứa Ngôn vẫn rất vui vẻ, trong giọng nói đều mang theo ý cười: “Vậy em gửi định vị cho anh, hay là trực tiếp gửi cho tài xế?”

“Tôi tự lái xe.”

“Nếu là công việc, thông thường đều là tài xế lái xe.”

Hứa Ngôn hỏi, “Một mình anh tới đây sao?”

“Địa chỉ.” Thẩm Thực phớt lờ câu hỏi của cậu, lặp lại. Vì thế Hứa Ngôn thành thật gửi định vị qua.

Buổi chiều tối có chút tắc đường, hơn nửa giờ Thẩm Thực mới đến. Hứa Ngôn vẫn đứng ở cửa sổ sát đất của tiệm áo cưới nhìn ra ngoài, có nhân viên cửa hàng trêu ghẹo cậu giống như là đang chờ cô dâu.

Chiếc xe quen thuộc dừng ở cửa, Thẩm Thực mở cửa xuống xe, Hứa Ngôn lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.

Hôm nay hoàng hôn đặc biệt đẹp, Thẩm Thực còn mặc âu phục chưa thay, dáng người thon dài cao ngất, khuôn mặt trắng nõn lãnh đạm được chiếu sáng ấm áp, giống như một bức tranh sơn dầu vào mùa đông.

Hứa Ngôn im lặng đứng trên bậc thang không nhúc nhích, nhìn Thẩm Thực đi về phía mình.

“Không thích hợp với cậu.” Đến gần, Thẩm Thực nhàn nhạt nhìn Hứa Ngôn một phen, đánh giá.

Chậu nước lạnh này tưới thật đúng lúc, nếu không Hứa Ngôn thiếu chút nữa đắm chìm trong ảo tưởng đẹp đẽ không thoát ra được.

“Em cũng thấy vậy.” Cậu cười cười, “Hai tháng trước vẫn còn thích hợp, hiện tại em thấy mình hơi gầy nên mặc không vừa lắm.”

Thần sắc Thẩm Thực khựng lại một chút, không biết nghĩ cái gì.

Hứa Ngôn đút hai tay vào túi hít sâu một hơi khí lạnh của buổi tối, nói: “Vào đi, uống ngụm nước.”

Các bạn cùng phòng nhìn thấy Thẩm Thực đều khiếp sợ, Hứa Ngôn đưa nước cho Thẩm Thực, giải thích: “Anh ấy tới đây công tác, thuận tiện qua đây xem một chút.”

Thẩm Thực nói “thuận tiện làm chút việc” được Hứa Ngôn tự động chuyển thành “thuận tiện đến tiệm áo cưới xem một chút”, Hứa Ngôn rất tự giác, so với hai người, đương nhiên là chuyện Thẩm Thực muốn làm quan trọng hơn, còn “thuận tiện” là gì thì nhìn thoáng qua là rõ ràng.

Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh đi tới: “Muốn chụp mấy tấm ảnh chung trước không?”

“Muốn.” Bạn cùng phòng nói, cậu ta quay đầu, nhìn Hứa Ngôn và Thẩm Thực với ánh mắt không có ý tốt, “Ngôn Ngôn, hai người chụp một tấm trước đi, đều mặc âu phục, rất thích hợp.”

“Chụp không?” Hứa Ngôn nhìn về phía Thẩm Thực, ánh mắt sáng ngời. Thẩm Thực nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, Hứa Ngôn đã nhích sang bên cạnh, nói với nhiếp ảnh gia: “Cứ chụp như vậy đi.”

Nhiếp ảnh gia phản ứng rất nhanh, giơ máy ảnh lên, không cần điều chỉnh thông số, trực tiếp tạch tạch một tiếng.

Hiệu ứng thật sự rất tốt, cả hai đều nhìn ống kính, âu phục giày da, một người mặt tươi cười một người thần sắc bình tĩnh. Cả người Hứa Ngôn hơi hướng về phía Thẩm Thực, vai kề vai với anh, trên mặt hai người bao phủ ánh chiều tà nhàn nhạt chiếu vào từ ngoài cửa sổ.

Thừa dịp Thẩm Thực chưa kịp bất mãn, Hứa Ngôn thức thời dời đi, nói: “Anh chờ em một chút, em đến studio chụp ảnh chung với họ.”

Thẩm Thực chỉ nhìn bóng lưng cậu, mím môi không có biểu hiện gì.

Ngày hôn lễ vừa đúng lúc cũng là lễ tình nhân, Hứa Ngôn vẫn đi theo bạn cùng phòng bận rộn hôn lễ, mệt mỏi như chó, cũng không rõ Thẩm Thực nói “Làm chút chuyện” rốt cuộc là muốn làm cái gì, làm xong chưa.

Với tư cách là gia đình của phù rể, Thẩm Thực cũng được mời tham dự hôn lễ. Cô dâu chú rể ở trên khán đài tuyên thệ, Hứa Ngôn đứng ở góc đài, nhìn về phía khách mời. Cậu nhìn thấy Thẩm Thực ngồi dưới ánh sáng lờ mờ, mặt hướng về bên này, giống như đang nhìn mình, lại giống như không phải.

Đây là lễ tình nhân hiếm hoi mà bọn họ cùng nhau trải qua, Hứa Ngôn vốn nên cảm thấy vui vẻ, nhưng cậu nghe lời thề nghẹn ngào của hai người trên sân khấu, đột nhiên trong ánh mắt, trong lòng sinh ra một chút mệt mỏi.

Hôn lễ kết thúc đã khuya, Thẩm Thực lái xe đưa Hứa Ngôn về nhà.

Xe dừng lại xếp hàng ở trạm thu phí, Thẩm Thực nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Ngôn đang buồn ngủ trên ghế lái phụ, thấy cậu nghiêng đầu sắp đụng đầu vào cửa sổ xe, Thẩm Thực đưa tay nắm lấy gáy cậu đặt lại ngay ngắn.

Hứa Ngôn mờ mịt mở mắt, ngẩn ngơ một lát, sau đó lấy từ trong túi áo khoác ra một bông hoa hồng có chút xẹp xuống — là hoa cài ngực trên lễ phục phù rể của em.

“Tặng cho anh.” Hứa Ngôn đặt hoa lên khoang điều khiển, “Lễ tình nhân vui vẻ.”

Thẩm Thực liếc mắt một cái, không nói gì.

“Tức giận sao, em không chuẩn bị quà cho anh.” Hứa Ngôn không tỉnh táo cười nửa miệng, “Anh cũng không chuẩn bị cho em, huề rồi, hơn nữa em còn tặng anh một bông hoa hồng.”

Phía trước có đường cao tốc trên xe, Thẩm Thực phanh lại, lái về phía trước hai mét, rồi dừng lại. Sau đó anh nghiêng người sang ghế lái phụ, ngón tay đặt lên cằm Hứa Ngôn, hôn lên khóe miệng cậu một cái.

Thẩm Thực một lần nữa ngồi thẳng, một tay ấn tay lái, nói: “Huề rồi”

Hứa Ngôn duy trì tư thế quay đầu nhìn anh, vài giây sau mới “A” một tiếng, quay qua nhìn ngoài cửa sổ, không lâu sau cậu lại hạ cửa sổ xe xuống, hình như là cảm thấy nóng.

Ánh đèn sáng ngời trong trạm thu phí chiếu vào, Hứa Ngôn vẫn rất cố chấp nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại cho Thẩm Thực một cái ót và lỗ tai hơi đỏ lên.

Toàn văn hoàn.

Vậy là đã hoàn phiên ngoại rồi nè. Mọi thứ đều đã viên mãn, chỉ tiếc cặp Kỷ Lục không được đề cập nhiều ở phiên ngoại, tuy nhiên cũng có thấy hai bạn ý đang có tình cảm với nhau rồi nhưng mà chưa ai chịu nói ra trước.

Cảm ơn các bạn đã đồng hành và ủng hộ trong thời gian qua ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play