Năm thứ hai đại học, Hứa Ngôn dựa vào kỹ thuật chơi bóng xuất sắc của mình chen chân vào đội bóng Học viện Kinh tế, vì điều này, các bạn học vô cùng buồn bã chất vấn cậu vì sao lúc trước không dứt khoát đi học kinh tế, hiện tại muốn tổn thương trái tim người Học viện nghệ thuật như vậy, Hứa Ngôn chỉ có thể cười ha ha nói tôi chơi bóng quá tệ, đi Học viện Kinh tế làm nằm vùng cho các cậu.

Mục đích thật sự là gì, trong lòng Hứa Ngôn biết rõ ràng. Khi đó cậu tạo ra đủ loại tình cờ gặp gỡ cùng với cách tiếp cận tưởng chừng như bình thường —— căn tin, lớp học, thư viện, quán ăn, sân bóng rổ…… Ngay từ đầu Thẩm Thực vẫn luôn phớt lờ người khác, Hứa Ngôn đã thất bại rất nhiều lần, chán nản ủ rũ. Thanh tiến độ nhìn không thấy điểm cuối, cậu đã nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng mỗi lần vừa nhìn thấy Thẩm Thực, Hứa Ngôn liền cảm thấy còn có thể khẽ cắn môi chiến đấu lần nữa, cậu không muốn trở thành khách qua đường của Thẩm Thực.

Hứa Ngôn thường xuyên chụp ảnh cho đội bóng rổ, thỉnh thoảng cũng chơi đùa với họ, dần dần cậu và Thẩm Thực có thể nói chuyện, sau khi kết thúc còn thường xuyên đi ăn tối cùng nhau. Bây giờ nhớ lại, Hứa Ngôn chỉ cảm thấy tất cả cảnh tượng đều hỗn loạn, bởi vì toàn thân cậu căng thẳng cực độ, dẫn đến đoạn ký ức kia tràn đầy căng thẳng, căng thẳng,….

Thỉnh thoảng vài lần, cầu thủ đội bóng Học viện Kinh tế có việc xin nghỉ, cậu ta rời đi rất gấp, những người còn lại trong đội bóng rổ chỉ biết nhìn nhau — người dự bị không phải không có, nhưng tóm lại kỹ thuật không tốt bằng cậu ta. Giải đấu của trường sắp đến gần, mọi người đều đang nghĩ phương hướng giải quyết nó, vào một ngày nọ, Thẩm Thực sau khi tập luyện xong thản nhiên trước mặt mọi hỏi Hứa Ngôn: “Có muốn vào đội của chúng tôi không?”

Hứa Ngôn lúc ấy đang uống nước, nghe vậy thiếu chút nữa sặc chết ở sân bóng, cậu lau lau khóe miệng vết nước, mờ mịt “Hả?” một tiếng.

“Ngôn Ngôn là người của Học viện Nghệ thuật, chuyện này không được lắm nhỉ?” Có người nói.

Lại có một giọng nói khác vang lên: “Nhưng Hứa Ngôn đánh rất khá…”

“Vậy sau khi vào thì sắp xếp thế nào? Tiền phong phụ đi rồi, nhưng Ngôn Ngôn lúc trước đều đánh vị trí hậu vệ.”

“Có thể đánh cả hai vị trí, kỹ thuật của cậu ấy không thành vấn đề.” Thẩm Thực nhìn Hứa Ngôn, thản nhiên nói, “Phải xem cậu có sẵn lòng hay không.”

Có sẵn lòng hay không. Bốn chữ này phối hợp với ánh mắt Thẩm Thực nhìn đến, hai chân Hứa Ngôn như nhũn ra da đầu tê dại, tim cũng sắp ngừng đập, nếu như không phải còn tồn tại một tia lý trí, cậu rất có thể phải quỳ trên mặt đất hô to ‘yes i do’.

“A… nếu mọi người không có ý kiến.” Hứa Ngôn nuốt nước miếng, nhìn Thẩm Thực một giây, sau đó có chút chột dạ nhìn những người khác, nói “Tôi đồng ý.”

Nhận được câu trả lời của cậu, Thẩm Thực gật đầu một cái rồi sang một bên uống nước, mấy cầu thủ vui vẻ tới ôm vai Hứa Ngôn, nói: “Sao giống như đồng ý lời cầu hôn vậy.”

Hứa Ngôn cảm thấy lỗ tai mình trong nháy mắt bốc cháy, theo bản năng quay đầu nhìn Thẩm Thực, thấy anh không có phản ứng gì, vì thế yên lòng — nhưng kỳ quái lại có chút thất vọng. Cậu cười cười nói: “Dù sao cũng là chuyện cần phải thận trọng, tôi đã phản bội Học viện Nghệ thuật rồi.”

Cậu phản bội mà không hề có chút áy náy – bởi vì cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận cùng Thẩm Thực chơi bóng.

Trong giải đấu, Học viện Kinh tế lọt vào trận chung kết, cùng Học viện Thể thao tranh chức quán quân, tiền phong Tiền Hàng Hàn của đối phương là một người khó đối phó, cao lại còn khoẻ mạnh. Năm nhất đại học hắn cũng đánh qua vị trí hậu vệ, từng đánh qua mấy trận với Hứa Ngôn và thua, trong lòng vẫn luôn khó chịu, nhiều lần gây hấn nói muốn so một trận nữa, nhưng Hứa Ngôn lười biếng trêu chọc phiền toái, nhiều lần lảng tránh cười cho qua. Giải đấu lần này cậu biết khả năng cao sẽ gặp phải Tiền Hàng Hàn, không còn cách nào khác, nếu như nhất định phải tranh tài, chẳng bằng ở loại giải đấu này, ít nhất trước mắt bao người, thua cam tâm, thắng được thoải mái.

Nhưng cậu không nghĩ tới, chỉ sau một năm không đấu với nhau trên sân bóng mà thôi, không ngờ rằng Tiền Hàng Hàn vậy mà có thể chơi bẩn như vậy.

Nửa hiệp đầu, hai đội miễn cưỡng hòa nhau, nhưng hậu vệ khống chế bóng trong đội bị ngã khi đi ra ngoài, cú ngã đó như thế nào trong lòng mọi người đều biết rõ, trọng tài cũng phán phạm quy, Thẩm Thực thực hiện ném bóng phạt, vững vàng ném ba điểm.

Trong thời gian nghỉ giải lao giữa hiệp, Hứa Ngôn nhìn chằm chằm sân bóng và đang tính toán nước đi của mình, cậu vừa đánh tiền phong phụ vừa phải đánh hậu vệ, còn phải đề phòng Tiền Hàng Hàn, rất khó lơi lỏng. Trong miệng ngậm nước quên nuốt, má Hứa Ngôn phồng lên, hai mắt nhìn thẳng sân bóng, đột nhiên mặt bị chọc một cái, vừa quay đầu, thì ra là Thẩm Thực.

Hứa Ngôn lập tức nuốt nước xuống, ngửa đầu nhìn anh, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Thẩm Thực ngồi xuống bên cạnh cậu, nói: “Cậu rất căng thẳng.”

“Có chút.” Vốn dĩ Hứa Ngôn không tính là căng thẳng, bây giờ thì thật sự căng thẳng. Cậu xoa xoa mặt, chỗ bị Thẩm Thực chọc qua hình như có chút tê dại. Hứa Ngôn nói, “Đã đánh tới đây rồi, nhất định là căng thẳng.”

Thẩm Thực gật gật đầu, đúng lúc tiếng còi vang lên, sắp ra sân lần nữa, Hứa Ngôn đứng lên, Thẩm Thực cũng đứng lên. Lúc bước vào sân bóng, tiếng người xung quanh ồn ào, nhưng Hứa Ngôn rõ ràng nghe thấy Thẩm Thực thấp giọng nói: “Đừng bị thương là được, thua cũng không sao.”

Không biết vì sao, nghe được câu này, Hứa Ngôn nhất thời không còn cảm thấy căng thẳng, nhưng cũng cảm thấy không thể không thắng trận đấu này.

Nửa hiệp sau đánh đến mức mùi thuốc súng cuồn cuộn, ánh mắt khiêu khích và bàn tay bẩn thỉu của Tiền Hàng Hàn khiến Hứa Ngôn nhiều lần muốn mở miệng mắng chửi người, nhưng phải nghiến răng chịu đựng. Hai phút cuối cùng, cục diện đã định, nhưng Hứa Ngôn cũng cố gắng kéo điểm số thêm một chút, cậu tìm khoảng trống muốn ném từ bên ngoài, tập trung đến mức khi Tiền Hàng Hàn đụng tới cậu căn bản không kịp phản ứng, có một đồng đội sốt ruột thấp giọng mắng một câu “Mẹ kiếp”, Hứa Ngôn xoay người muốn chuyền bóng cho Thẩm Thực, nhưng lại không tìm được đối phương, tuy nhiên rất nhanh đã tìm được —Thẩm Thực căn bản là đứng ở trước mặt cậu, chặn Tiền Hàng Hàn lại hoàn toàn.

Sau một tiếng va chạm, Thẩm Thực chống tay ngã xuống đất.

Tiếng còi bén nhọn vang lên, Hứa Ngôn nhìn thấy Thẩm Thực nằm nghiêng xuống che cổ tay, sắc mặt trắng bệch, gân xanh trên trán nổi lên, hiển nhiên là cực kỳ đau đớn. Tiếng thét chói tai của khán giả, tiếng chửi của đồng đội, đều mơ hồ, Hứa Ngôn căn bản không có năng lực suy nghĩ, máu trào lên, nhịp tim đập mạnh như muốn nổ tung lồ ng ngực. Cậu trực tiếp đập bóng qua một bên, đấm thật mạnh vào khóe miệng Tiền Hàng Hàn — nhưng bị đồng đội vẫn còn tỉnh táo ngăn lại.

Ai cũng tức giận, nhưng trước mặt mọi người mà đánh nhau sẽ bị xử phạt, cho dù là nguyên nhân gì. Hứa Ngôn sau khi bị ngăn lại vẫn chưa khôi phục lý trí, hai mắt đỏ bừng, nắm chặt tay muốn xông về phía trước, miệng mím chặt, một câu chửi bới cũng không nói, chỉ muốn đánh người… Sau này, theo lời kể của đồng đội, cậu lúc ấy thật sự rất giống con chó điên.

Thẩm Thực gãy xương tay phải, đến phòng y tế cấp cứu, các đồng đội vây quanh bên cạnh, duy chỉ thiếu một người – Thẩm Thực nhìn một vòng, hỏi: “Hứa Ngôn đâu?”

“Không biết.” Các đồng đội nghi hoặc nhìn nhau, “Vừa rồi mới còn ở đây.”

“Mẹ kiếp, không phải là đi tìm Tiền Hàng Hàn tính sổ rồi chứ?! Lúc cậu ngã xuống đất tôi thấy Ngôn Ngôn đã điên rồi, lúc ấy nếu không ngăn cản, cậu ấy có thể đánh chết Tiền Hàng Hàn.”

Thẩm Thực dừng một giây, đột nhiên đứng dậy, cổ tay đau nhức, anh cau mày nói: “Tôi đi tìm cậu ấy.”

“Ngồi xuống!” Bác sĩ lớn tiếng nói, “Chủ nhiệm của cậu đã đi lấy xe, lập tức đưa cậu đến bệnh viện, tay đã như vậy rồi còn muốn chạy lung tung, muốn để lại di chứng thì cứ việc!”

“Giúp tôi tìm cậu ấy về.” Thẩm Thực ngẩng đầu nói.

“Ờ ờ ờ, được!” Ba đồng đội chạy ra ngoài, Thẩm Thực mày nhíu chặt hơn, sắc mặt tái nhợt, tay đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng.

Sau sân bóng rổ bên dưới bức tường, Tiền Hàng Hàn đứng ở Hứa Ngôn trước mặt, mỉa mai nhìn cậu: “Đã chủ động tìm tới cửa rồi, gấp gáp thay Thẩm Thực ra mặt như vậy, mày là chó của cậu ta à?”

Hứa Ngôn vốn rất tức giận, nghe được câu nói cuối cùng của hắn thì đầu óc cậu bỗng nhiên quay cuồng —nghĩ đến bộ dáng mình đeo dây xích bị Thẩm Thực dắt. Vô cùng mới lạ vô cùng k1ch thích, quả thực là có thể làm cho đại não cậu đóng băng ngay lập tức. Một hồi lâu, cậu mới tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào mắt Tiền Hàng Hàn, trả lời: “Đúng vậy, rồi sao?”

Tiền Hàng Hàn vẫn là lần đầu tiên thấy có người sẳn sàng thừa nhận loại chuyện này thẳng thắn lưu loát như thế, hắn sửng sốt, biểu tình trong nháy mắt trở nên cực kỳ chán ghét, ngữ khí khinh bỉ: “Con mẹ nó mày thật ghê tởm.”

Hứa Ngôn không nói nhảm với hắn, khi Tiền Hàng Hàn còn đắm chìm trong cảm giác buồn nôn dữ dội, cậu dứt khoát vung một đấm lên.

“Mày như vậy, còn không có tư cách làm chó của Thẩm Thực đâu.” Tiền Hàng Hàn máu mũi chảy ròng ròng ngã xuống đất, Hứa Ngôn lạnh lùng nhìn xuống hắn, gằn từng chữ nói.

Sau đó Hứa Ngôn tự mình tìm đến bệnh viện, tình huống của Thẩm Thực không tốt lắm, tay phải trước đó đã bị thương, lần này vết thương cũ lại bị gãy xương, chỉ có thể phẫu thuật cố định bằng kim loại. Lúc Hứa Ngôn đến Thẩm Thực còn ở trong phòng phẫu thuật, cậu nhìn thoáng qua rồi đi —— đi mua cơm trưa cho Thẩm Thực.

Sau khi trở về, Hứa Ngôn vào phòng bệnh, chỉ có một mình Thẩm Thực ở đây, ánh mắt hai người đan xen, cổ họng Hứa Ngôn nghẹn một chút, hỏi: “Những người khác đâu?”

“Bảo bọn họ đi ăn cơm, không phải chuyện gì lớn, không cần phải ở đây nhịn đói.” Thẩm Thực nói.

Hứa Ngôn gật đầu, mang theo đồ ăn chậm rãi đi tới bên giường bệnh, nhìn băng vải trên tay Thẩm Thực, tâm tình khó có thể diễn tả bằng lời, đau lòng, buồn bả, chán nản, áy náy… Cậu biết tình huống lúc đó bất luận là ai, Thẩm Thực đều sẽ đi ngăn cản, cho nên thà rằng không phải là cậu, như vậy khi đối mặt với Thẩm Thực, sẽ không áy náy như vậy.

“Tôi xin lỗi nha” Hứa Ngôn thấp giọng nói.

Thẩm Thực giống như không nghe thấy, quan sát Hứa Ngôn một phen, kết luận: “Cậu đánh nhau?.”

Hứa Ngôn cũng không phủ nhận, gật đầu. Thẩm Thực lại hỏi cậu: “Thua sao?”

“?” Hứa Ngôn lập tức không kịp phản ứng, giật mình mới trả lời, “Thắng nha”

“Thắng là được rồi.” Thẩm Thực nhìn cái ghế bên giường, nói, “Ngồi xuống.”

Hứa Ngôn rất nghe lời liền ngồi xuống, sau khi ngồi xuống phát hiện Tiền Hàng Hàn nói quả nhiên không sai, cậu chính là chó của Thẩm Thực.

Cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của Thẩm Thực – là bởi vì mình. Sau này nếu Thẩm Thực có hứng thú dùng bàn tay này dắt dây xích, cậu khẳng định không nói hai lời mà đeo vòng cổ cho mình, Thẩm Thực thích dắt thế nào thì dắt… Hứa Ngôn vùi đầu nghĩ lung tung, vừa mở đồ ăn ra. Thẩm Thực lại đột nhiên đưa tay tới, ngón trỏ thon dài ấn lên vết bầm tím trên đầu gối Hứa Ngôn một cái – là lúc nãy cậu đánh nhau với Tiền Hàng Hàn.

“Shhh —” Hứa Ngôn nhất thời co chân lại, bị đau mà thở gấp, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Thẩm Thực, không biết vì cái gì đang êm đẹp muốn đè vết thương của mình.

Lúc cậu nhìn qua tình cờ bốn mắt nhìn nhau với Thẩm Thực, trong ánh mắt đối phương không nhìn ra nội dung cụ thể gì, nhưng Hứa Ngôn không hiểu sao cảm thấy được vài phần áp bức. Còn chưa kịp hoàn hồn, Thẩm Thực lại ấn xuống vị trí kia, Hứa Ngôn r3n rỉ một tiếng, theo bản năng hỏi: “Thấy tôi bị đau cậu rất vui sao?”

Người bình thường có lẽ sẽ nói không phải, chỉ là nhìn xem có nghiêm trọng hay không, còn những người có quan hệ tốt một chút sẽ hả hê một câu đúng a đúng a, nhưng Thẩm Thực lại dừng một chút, mới trả lời: “Tôi không biết.”

Đáp án không rõ ràng, nhưng dường như rất nghiêm túc, là trải qua tính toán kỹ lưỡng — vấn đề ngay tại Hứa Ngôn không biết loại chuyện này có cái gì để suy nghĩ, hoàn toàn không có lý do.

“Tôi sẽ chuyển tiền viện phí lại cho cậu.” Hứa Ngôn đặt thức ăn lên bàn, mở đũa ra.

“Cũng không phải cậu đẩy tôi.”

“Nhưng cậu…” Hứa Ngôn muốn nói là bởi vì anh thay cậu cản người mới bị thương, nhưng lại nghĩ nếu không phải cậu, đổi lại là người khác, Thẩm Thực có lẽ cũng sẽ không chút do dự đi ngăn cản. Vì thế cậu thay đổi cách nói, “Nhưng vốn dĩ tôi mới là người bị đụng, cậu ta nhắm vào tôi.”

“Dù sao đi nữa, cũng không phải cậu đụng vào tôi.” Thẩm Thực chuyển đề tài, hỏi, “Cậu ăn chưa?”

“Chưa ăn”

“Vậy cậu ăn đi, tay tôi đau, ăn không ngon lắm, uống chút canh là được rồi.” Thẩm Thực không nói cho cậu biết trong nhà đã kêu bảo mẫu làm cơm, đang trên đường đưa tới, chỉ nói, “Cậu chơi bóng cả buổi sáng, chắc đói bụng rồi.”

Có loại cảm giác được quan tâm — Hứa Ngôn lại càng áy náy, đưa thìa canh tới bàn tay khỏe mạnh của Thẩm Thực, tiếp theo cẩn thận bưng bát canh lên, bưng tới trước mặt Thẩm Thực: “Tôi bưng cho cậu, cậu múc canh mà uống.”

Cậu trông như đang thành kính dâng đồ ăn, ánh mắt chân thành tha thiết, Thẩm Thực rũ mắt xuống, lại chuyển tầm mắt sang một bên, nói: “Để trên bàn là được, cậu ăn của cậu đi.”

“Ồ, được.”

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, ngoại việc Thẩm Thực không thích nói chuyện, còn có quan hệ của hai người —— quen, nhưng không có đặc biệt quen, huống chi trong lòng Hứa Ngôn có quỷ. Bởi vì quá mức căng thẳng, khiến Hứa Ngôn ngay cả ăn cơm cũng không niếm được mùi vị gì, nhưng lại muốn ở cùng Thẩm Thực lâu hơn một chút.

Không quá nửa giờ, các đồng đội ăn cơm xong trở về, người nhà Thẩm Thực đưa cơm cũng đến. Xung quanh có chút ồn ào, Hứa Ngôn mờ mịt nhìn thức ăn mới đưa đến trên bàn, cả người cậu như sắp được nhấc lên, các đồng đội nắm lấy tay chân cậu, hỏi có phải đi đánh nhau với Tiền Hàng Hàn hay không, có phải bị đánh hay không……Hứa Ngôn rất máy móc gật đầu lại lắc đầu.

Chẳng trách Thẩm Thực nói không ăn, thì ra là biết trong nhà sẽ đưa cơm tới, cho nên chỉ uống chút canh.

Buổi chiều còn có tiết, Hứa Ngôn đứng dậy, cùng các đồng đội rời đi. Mọi người nhao nhao bảo Thẩm Thực nghỉ ngơi cho tốt, mọi chuyện để cho bọn họ nói, Hứa Ngôn cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có vẩy tay với Thẩm Thực.

Cậu đứng trong đám người, biên độ vẫy tay cũng rất nhỏ, Thẩm Thực đang nói chuyện với một đồng đội khác, trong hoàn cảnh bình thường sẽ không chú ý tới cậu.

Nhưng Thẩm Thực lại thoáng quay mặt lại, cách đó vài cái đầu, đối diện tầm mắt với Hứa Ngôn, gật đầu một cái với cậu.

Được rồi. Trong lòng Hứa Ngôn một chút ý nghĩ cũng không có, lúc cậu xoay người cùng những người khác đi về phía cửa phòng bệnh thậm chí còn cười ngây ngô một chút — thói quen lễ phép của Thẩm Thực vô tình cho cậu một loại ảo giác rằng ‘Mình giống như được đối xử đặt biệt’.

Chính là loại ảo giác này, khiến Hứa Ngôn kiên quyết gặm nhấm, bị trói chặt, mà bản thân Thẩm Thực có thể hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Hết phiên ngoại 1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play