Thẩm Thực tỉnh lại thì trong lòng đang ôm con cá sấu nhỏ kia, anh theo bản năng sờ sang bên cạnh, trống không. Rèm cửa được kéo chặt, anh ngồi dậy nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ. Thẩm Thực xuống giường, trước khi ra ngoài lại bắt đầu theo thói quen mà hoài nghi bản thân, nhưng không do dự quá lâu, anh mở cửa, đi tới bên lan can.
Ở tầng dưới có tiếng bát đũa va chạm kêu leng keng, còn có mùi thức ăn. Trái tim treo cao kia của Thẩm Thực rốt cục từng chút từng chút hạ xuống đất, nhớ tới tối hôm qua sau khi anh được Hứa Ngôn kéo về phòng, anh không giống như trước kia mà mở to hai mắt cho đến bình minh, ngược lại rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, bởi vì có Hứa Ngôn ôm cánh tay của anh, nói như vậy có thể bảo đảm sẽ không gặp ác mộng.
Vì thế anh thật sự không còn nằm mơ nữa, ngủ một giấc đến bình minh.
Thẩm Thực xoay người trở về phòng, thay quần áo, rửa mặt.
Lúc anh xuống lầu Hứa Ngôn vừa mới làm xong bữa sáng, miệng đang ngậm một quả trứng ốp la, quay người lại nhìn thấy Thẩm Thực đứng đó, Hứa Ngôn hoảng sợ, cầm đũa đặt lại trứng vào trong đ ĩa, nói: “Dậy rồi sao?”
Thẩm Thực rất thích nghe —— chính là loại lời nói lảm nhảm rất bình thường này, như là “Tỉnh rồi sao”, “Về rồi sao”, “Xong việc rồi sao”, Hứa Ngôn luôn nói vô cùng thuận miệng.
“Ừm”
Hứa Ngôn rót sữa đậu nành cho anh, vừa nói: “Thêm hơi nhiều đường, uống rất ngọt, anh ăn thêm trứng chiên đi để trung hoà một chút.”
Thẩm Thực gật đầu, sau khi bị bệnh anh đã mất cảm giác thèm ăn, cùng với những h@m muốn khác, dopamine dường như ngừng tiết ra, không có gì k1ch thích sự hứng thú. Anh có thể cả ngày mà không cần ăn một miếng, nhai đối với anh mà nói là một công việc mệt mỏi và nhàm chán, khiến người ta mệt mỏi để làm điều đó.
Về sau tình hình chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ vậy thôi —— ăn là để duy trì chức năng của cơ thể, ngon hay không không quan trọng.
Thẩm Thực cắn một miếng trứng chiên, lại uống một ngụm sữa đậu nành.
Mặn ngọt đều là những vị rất bình thường, nhưng Thẩm Thực dường như cũng đã khôi phục lại vị giác đã mất đi từ lâu, anh nhìn Hứa Ngôn nói: “Ngon lắm.”
“Vậy ăn nhiều một chút.” Hứa Ngôn nở nụ cười, “Lát nữa em về công ty họp, buổi chiều quay lại.”
“Cùng đi đi, anh cũng phải qua bên đó, có hẹn dùng bữa với khách hàng.” Thẩm Thực nói, “Buổi tối có thể đến nhà em ngủ.”
“Giường của nhà em không lớn bằng giường của anh, hai người ngủ không thoải mái.” Hứa Ngôn suy nghĩ một chút, sau đó giả vờ nghiêm túc nói: “Nếu anh không để tâm, Luật sư Thẩm có thể ngủ trên ghế sofa.”
“Để tâm.” Thẩm Thực trả lời.
Ăn sáng xong, nghỉ ngơi khoảng một tiếng, hai người lên đường. Lúc lái xe Hứa Ngôn không thích nói chuyện, mím môi nhìn con đường phía trước. Thẩm Thực ngồi ở ghế lái phụ, cúi đầu xem tài liệu, nhưng như vậy dễ chóng mặt, cần ngẩng đầu nhìn Hứa Ngôn, nhìn ra ngoài cửa sổ, điều chỉnh một chút.
Xuống đường cao tốc, đưa Thẩm Thực đến dưới lầu công ty khách hàng, Hứa Ngôn thay anh sửa lại cà vạt: “Xong rồi thì nói cho em biết, em đón anh.”
“Ừm.” Thẩm Thực cầm tay cậu, siết chặt lòng bàn tay, sau đó buông ra.
Anh bước xuống xe, đóng cửa lại, đi được vài bước lại xoay người, thấy Hứa Ngôn nằm sấp trên tay lái, nghiêng đầu, vẫy vẫy tay với anh, giống như phụ huynh đưa con đi nhà trẻ.
Họp xong, Hứa Ngôn trên đường về nhà thì nhận được điện thoại của Hứa Niên, hỏi cậu có ăn sủi cảo mẹ làm hay không. Hứa Ngôn: “Chưa kịp ăn, hôm qua anh ngủ ở nhà Thẩm Thực, vừa họp xong từ công ty đi ra, bây giờ trở về.”
Đầu bên kia điện thoại an tĩnh một lát, Hứa Niên: “Ồ”
Mấy giây sau, hắn lại hỏi: “Khi nào anh về nhà? Buổi chiều em nghỉ, qua bên chỗ anh một lát, đến giờ đón chị tan làm.”
“Em đến đi, mười phút nữa anh về đến.”
Trong thang máy, Hứa Ngôn nhận được wechat của Thẩm Thực: Không cần đến đón anh, kết thúc anh đến nhà em tìm em.
Hứa Ngôn trả lời: Được, em về đến nhà rồi.
Vào cửa, Hứa Niên đã ngồi trong phòng khách xem điện thoại, Hứa Ngôn vừa đổi giày vừa hỏi: “Hứa tiểu thiếu gia, pha trà hay pha cà phê cho em?”
“Ăn sủi cảo.” Hứa Niên nói.
“Được”
Nấu sủi cảo xong, Hứa Ngôn bưng lên bàn, mới ăn được nửa cái, chợt nghe thấy Hứa Niên hỏi: “Anh, rốt cuộc anh thích Thẩm Thực cái gì?”
“Mặt đẹp trai, dáng người đẹp, có tiền, không làm loạn.” Hứa Ngôn thuận miệng qua loa.
Biết rõ bị trả lời qua loa, nhưng hoàn toàn không thể phản bác, Hứa Niên nghẹn họng, mới nói: “Trước kia anh ta đối xử không tốt với anh.”
“Cả hai đều đã không còn giống trước kia, cho nên cho hai bên cơ hội thử lại, anh nghĩ như vậy.”
“Nếu thử vẫn không tốt thì sao?”
“Vậy thì không cần cưỡng cầu, trong lòng mọi người cũng không tiếc nuối.” Hứa Ngôn uống ngụm nước, vươn tay về phía Hứa Niên, “Đưa chìa khóa nhà cho anh.”
Hứa Niên không hiểu ra sao: “Làm gì? Của anh bị mất? Vừa rồi không phải anh còn cầm chìa khóa mở cửa sao?”
“Anh đưa cho Thẩm Thực.”
“Hứa Ngôn!” Hứa Niên nổi giận đùng đùng, vỗ bàn một cái, “Anh đưa chìa khóa cho anh ta mà không cho em phải không!”
“Kích động cái gì, không đưa thì thôi.” Hứa Ngôn cười nói, “Đùa thôi, anh còn một cái, đến lúc đó đưa cho anh ấy.”
Phát hiện bị đùa giỡn, Hứa Niên tức giận đến run rẩy, đũa cũng cầm không vững, bắt đầu đổi góc độ công kích: “Thẩm Thực đi khám bác sĩ tâm lý lâu như vậy, khẳng định uống rất nhiều thuốc, uống nhiều liệt dương anh có biết hay không!”
Liên quan đến tôn nghiêm của nam giới, sự tình trọng đại, Hứa Ngôn nghe xong, cũng vỗ bàn một cái, đập còn vang hơn cả Hứa Niên: “Bò ra xa một chút! Em mới liệt dương!”
“Phản ứng lớn như vậy, có phải đêm qua đã thử phát hiện anh ta thật sự không được không?” Hứa Niên cười lạnh, miệng không kiêng lời, “Anh, chấp nhận hiện thực đi!”
Hai người đang tranh cãi túi bụi về vấn đề nam khoa vô căn cứ, điện thoại di động vang lên, Hứa Ngôn liếc mắt, là Thẩm Thực: Anh đang ở thang máy, sẽ đến ngay.
“Thẩm Thực hiện tại có liệt dương hay không anh không biết, nhưng nếu em dám ở trước mặt anh ấy nói loại chuyện này, cẩn thận anh cắt của em.” Hứa Ngôn thấp giọng cảnh cáo hắn, vòng qua cái bàn đi mở cửa. Cậu nhìn ra hành lang, Thẩm Thực mới từ trong thang máy cuối cùng cũng đi ra.
Hứa Niên sắc mặt không tốt bưng bát đứng ở phòng khách, thấy Thẩm Thực vào cửa, đổi giày —— trời ạ, đôi giày da Berluti kia, mấy ngày hôm trước hắn đã thấy ở nhà Hứa Ngôn, lại là của Thẩm Thực! Điều này có nghĩa là ngày đó lúc hắn tới đưa sủi cảo, Thẩm Thực căn bản là ở đây!
Lúc hắn hỏi hỏi hỏi hỏi chuyện chị dâu như kiều hoa với Hứa Ngôn, đóa kiều hoa họ Thẩm này khẳng định đang trốn trong phòng anh trai hắn!!
“Hứa tổng.” Thẩm Thực thay dép, đứng thẳng dậy, chào hỏi Hứa Niên.
Hứa Niên cầm bát, vẻ mặt âm tình bất định biến ảo một hồi, mới cứng rắn trả lời: “Chào buổi sáng, Luật sư Thẩm.”
Bây giờ là bốn giờ bảy phút chiều.
“Còn lại một ít sủi cảo, mẹ em làm, nấu cho anh ăn nhé?” Hứa Ngôn hỏi.
“Ừm.” Thẩm Thực theo cậu đi vào nhà bếp.
Hứa Niên ở trước mặt Thẩm Thực rất kiềm chế bản thân, không lên tiếng, vùi đầu ăn sủi cảo, nhưng ăn vài phút, lại bắt đầu nghi hoặc tại sao mình phải sợ, có cái gì phải sợ?
Hắn phồng má, tìm đường chết nổi lên —— gắp một miếng vỏ sủi cảo, nâng lên, khiến Hứa Ngôn và Thẩm Thực chú ý.
“Anh, anh xem, có mềm hay không.” Cổ tay hắn run rẩy, làm cho miếng sủi cảo mềm nhũn kia run theo.
Thẩm Thực không có phản ứng gì, giống như nhìn đứa bé ba tuổi chơi bùn, vẻ mặt bình tĩnh. Hứa Ngôn giật mình một giây, trong lòng nổi giận, phiền não vô cùng, cầm lấy túi khăn giấy bên cạnh đập vào đầu Hứa Niên: “Không ăn thì cút, đừng ở đây làm chướng mắt!”
“Cút thì cút!” Hứa Niên la hét đặt đũa xuống, cầm áo khoác âu phục trên lưng ghế ngồi lên đi, cũng không quay đầu lại, hậm hực đóng cửa âm cái rầm.
Năm giây sau, hắn lại sột soạt mở cửa đi vào, mắng chửi rồi thay dép lê, nghênh ngang rời đi lần nữa.
“Cậu ấy làm sao vậy.” Thẩm Thực quay đầu hỏi Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn: “Nó bị não tàn.”
Hai người chợp mắt một lát mới lái xe về nhà Thẩm Thực, xuống đường cao tốc vào nội thành, đi ngang qua trung tâm thương mại, Hứa Ngôn bỗng nhiên nói muốn mua trà sữa, bảo Thẩm Thực ở trong xe chờ cậu.
“Dương Chi Cam Lộ!” Hứa Ngôn ngồi lên ghế lái phụ, cắm ống hút uống một ngụm, “Rất nhiều người, đợi rất lâu.”
“Ba mươi phút.” Thẩm Thực nhìn đồng hồ, sau đó nhìn về phía Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn uống trà sữa nhìn anh vài giây, im lặng một lát, hỏi: “Anh đợi chút đã sốt ruột rồi?”
“Không có.” Thẩm Thực dừng một chút, “Chỉ là muốn uống một ngụm trà sữa của em thôi.”
“Lúc trước hỏi anh có muốn hay không, không phải anh nói không uống.”
“Bây giờ muốn uống rồi.”
“……”
Hứa Ngôn đưa trà sữa qua, Thẩm Thực uống một ngụm. Lúc anh ngẩng đầu li3m một chút vết sữa trên khóe môi, cổ họng lăn một vòng, nuốt trà sữa xuống, Hứa Ngôn dời ánh mắt lại, ngậm lại ống hút hơi ẩm kia, hút một hơi, trong miệng tràn ngập hỗn hợp hương trái cây mùi sữa và trà sữa lạnh lẽo kia.
Không biết vì sao, Hứa Ngôn cảm thấy miếng sủi cảo mềm mại kia vẫn luôn ở trong đầu không xua đi được.
Mười mấy phút sau, xe lái vào ga ra, Thẩm Thực tắt máy, ngồi không nhúc nhích. Hứa Ngôn cũng không nhúc nhích, còn đang uống chén dương chi cam lộ của cậu, đã thấy đáy, lúc hút sẽ phát ra âm thanh rột rột hút vào không khí.
Đèn cảm ứng trong ga ra tự động tắt, một mảnh tối đen. Hứa Ngôn nghĩ đến Thẩm Thực sợ tối, vì thế đưa một tay ra, sờ qua, sờ đến mu bàn tay Thẩm Thực. Tay của cậu khá lạnh, bởi vì vẫn cầm ly trà sữa, lòng bàn tay rất ướt, cậu nắm tay Thẩm Thực, rất nhanh, ma sát ở trong lòng bàn tay hai người trở nên ấm áp hơn.
Bóng tối không hoàn toàn xấu, có thể đem thứ gì đó ẩn giấu, cũng có thể phóng đại. Hứa Ngôn uống xong ngụm trà sữa cuối cùng, không phải bụng căng ra mà là lá gan của cậu— cậu đột nhiên hỏi: “Anh, anh mấy năm nay, phương diện kia…đều là như thế nào, giải quyết như thế nào.”
Nếu Thẩm Thực thật sự bởi vì uống thuốc chống trầm cảm mà không có loại d*c vọng thế tục này, Hứa Ngôn cũng chấp nhận, trước tiên chữa trầm cảm quan trọng hơn, những thứ khác sau này hãy nói.
Thẩm Thực đáp rất thản nhiên: “Không có nhu cầu nhiều.”
Quả thật không có, sau khi sinh bệnh các loại h@m muốn đột nhiên giảm, hơn nữa công việc bận rộn, anh rất ít có ý nghĩ về phương diện này. Lam Thu Thần cũng rõ ràng đã nói chuyện với anh về ảnh hưởng của thuốc đối với h@m muốn tình d*c, nhưng rất ít khi muốn không có nghĩa là không có muốn —— lúc có nhu cầu Thẩm Thực biết rõ mình phản ứng thế nào.
“Có nghĩa là vẫn còn chút nhu cầu?” Hứa Ngôn rất nghiêm túc cẩn thận cân nhắc cách dùng từ của Thẩm Thực, dù sao ai cũng không thấy rõ ai, mặt không muốn cũng được, cậu hỏi tiếp, “Lúc có nhu cầu, làm như thế nào?”
“Muốn biết?”
Thẩm Thực hỏi nghiêm túc, Hứa Ngôn gật đầu, lại ý thức được anh không nhìn thấy mình gật đầu, vì thế nói: “Rất muốn.”
Trầm mặc một lát, Thẩm Thực cầm lấy điện thoại di động, mở khóa, bấm vài cái trên màn hình. Hứa Ngôn nhìn qua, nhìn thấy đó là một giao diện ghi nhớ, bên trong lưu mấy đoạn ghi âm.
Trong điện thoại di động truyền ra tiếng ồn ào rất nhỏ, Hứa Ngôn không nghe ra trò gì, đưa tay sờ được nút âm lượng, sau khi nhấn tăng hai lần, tiếng người chợt vang lên thiếu chút nữa dọa cậu phun cả trà sữa ra.
“Ưm…..đợi, đợi một chút……shh——” Tiếng hô hấp rất dồn dập.
“Anh chậm một chút…… trước tiên đừng….. ách…a…..” Thanh âm va chạm, từ chậm đến nhanh.
“Nhẹ chút, nhẹ chút, xin anh… đừng nhanh như vậy…” Hai người đan xen th ở dốc, vừa thấp vừa nặng.
“Thẩm Thực… Thẩm Thực… chậm một chút được không…” Lời khẩn cầu như muốn khóc.
……
Tiếng r3n rỉ nóng bỏng, làm cho không khí trong xe nóng lên, đoạn ghi âm phát được một nửa, cuối cùng Hứa Ngôn cũng thoát khỏi trạng thái trợn mắt há hốc mồm, luống cuống tay chân ấn tạm dừng, giật lấy điện thoại di động đặt lên đùi. Cậu cảm giác đầu muốn nổ tung, cả người bị cảm giác kinh ngạc cực lớn mạnh mẽ đánh sâu vào, mặt đỏ tới mang tai.
“Đây là cái gì!” Cậu thất thanh hỏi, tuy rằng một kẻ ngốc cũng biết đáp án, nhưng Hứa Ngôn vẫn không ngừng lặp lại, “Đây là cái gì, đây là cái gì a!”
“Giọng của mình cũng không nghe ra sao?” Thẩm Thực bình tĩnh hỏi ngược lại.
Chính là bởi vì nghe ra nên mới sụp đổ a!
Hứa Ngôn hoàn toàn không biết Thẩm Thực ghi âm lúc nào, cũng không biết còn đoạn ghi âm nào chứa nội dung khó nghe như thế nào. Cậu không quan tâm đ ến việc bị ghi âm, với tính cách của Thẩm Thực, tuyệt đối không tồn tại khả năng sẽ tiết lộ ra ngoài, cậu khiếp sợ chính là —— Thẩm Thực lại có thể ghi âm thứ này?
“Anh, anh bình, bình thường lấy cái này…” Hứa Ngôn khó khăn mở miệng, “Th ẩm du?”
“Đúng.” Thẩm Thực vẫn thản nhiên như trước.
Thật lâu không nói gì, hồi lâu, bình tĩnh trở lại, Hứa Ngôn hít một hơi thật sâu, hỏi: “Biết vì sao em muốn tới nhà anh ngủ không?”
“Giường nhà anh khá lớn.” Thẩm Thực suy nghĩ một giây sau trả lời.
“Không, bởi vì nhà của em cách âm không tốt bằng nhà riêng rộng rãi của anh.” Rõ ràng vừa uống trà sữa xong, không biết vì sao lại khát. Hứa Ngôn li3m li3m môi, lại hỏi, “Biết vì sao em đi mua trà sữa ba mươi phút không?”
“Bởi vì đông người.” Lần này Thẩm Thực trả lời có hơi chần chừ, hiển nhiên là nghĩ tới điều gì đó.
“Không phải.” Hứa Ngôn quay đầu nhìn về phía anh, bọn họ nhìn nhau trong bóng tối. Hứa Ngôn nói, “Bởi vì em còn đi siêu thị mua chất bôi trơn.”
Hết chương 62.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT