Một tuần sau, Hứa Ngôn đi triển lãm ảnh, tác phẩm cậu giao ra là bộ ảnh về những toà nhà tập thể trong thành phố cũ. Lớp tiểu học ngày xưa có một bạn nam, điều kiện gia đình không tốt, không thích nói chuyện, nhưng Hứa Ngôn rất thích chơi với cậu, còn thường hay hỏi nhà cậu bạn kia ở đâu, nếu như gần thì có thể về nhà bạn ấy chơi. Bạn nam kia thường sẽ không trả lời, nhưng đột nhiên có một ngày cậu bạn kia hỏi Hứa Ngôn có muốn về nhà bạn ấy chơi không, nói rằng bố mẹ về thăm bạn ấy rồi, tối nay sẽ có đồ ăn ngon, Hứa Ngôn nghĩ cũng chả nghĩ đã đồng ý rồi.

Cậu đã nhìn thấy những thứ mà bản thân chưa từng thấy – hành lang chật hẹp, tầng nhà ồn ào, bộ quần áo sũng nước được treo ở trên hành lang và lò than bốc khói. Buổi tối hôm ấy cậu bạn kia vẫn như cũ không nói gì, bố mẹ của người bạn ấy cũng là người nông dân trầm mặc ít nói, nhưng trong bát của Hứa Ngôn thì đầy ắp thịt, đến giờ cậu vẫn nhớ đến hương vị ấy.

Đã qua gần 20 năm, người bạn đó cũng đã sớm bặt âm vô tín biến mất trong biển người, nhưng Hứa Ngôn vẫn dựa theo trí nhớ mà tìm đến căn nhà tập thể đó. Có rất nhiều người rời đi, nhưng cũng có rất nhiều người chuyển vào ở, cuộc sống vẫn luôn xoay vòng, nhưng căn nhà đó lại chưa từng thay đổi, nó vẫn luôn ở đây, vẫn đầy ắp những đồ vật giống hệt 20 năm trước.

"Danh sách khách mời." Hứa Niên cầm một tờ giấy đi qua, huých tay của Hứa Ngôn, "Chủ biên trang TIDE đợt này cũng tới, quy mô của đợt này cũng khá ổn đấy chứ."

Hứa Ngôn lấy danh sách khách mời, TIDE là trang tạp chí số một trong nước, có thể lên trang này thì không phải ảnh đế ảnh hậu thì cũng là ngôi sao rất hot. Tuy sớm biết là sẽ có người trong TIDE đến, nhưng chủ biên đích thân đến... lần triển lãm ảnh này còn cao cấp hơn so với tưởng tượng của Hứa Ngôn.

"Muốn vào không?" Đột nhiên Hứa Niên nói, "Anh, nếu anh đến TIDE, chắc chắn có thể học được rất nhiều thứ."

"Mầy rất đỉnh à?" Hứa Ngôn quay đầu hỏi thằng bé, "Bây giờ tuỳ tiện nói vài câu là có thể đưa người vào trong TIDE."

"Em cũng là người có chút quan hệ mà." Hứa Niên khinh bỉ liếc nhìn cậu một cái, "Lúc em đi du học có quen với một nhiếp ảnh gia ở trong TIDE, anh ta nói nếu muốn đem theo người mới, thì sẽ được tám người nâng kiệu vào trong tạp chí."

Hứa Ngôn ngơ ra: "Anh ta không phải gay à, sao 2 người quen nhau được?"

Hứa Niên cười nhạt: "Bởi vì anh ta là gay, nên bọn em mới quen nhau."

Nó không chỉ là lời nói. Hứa Ngôn nói: "Có thể nhìn trúng em, chắc là lần thất bại nghiêm trọng trong gu thẩm mỹ của anh ta, chắc chắn về sau anh ta rất hối hận." Hứa Niên nghe xong tức phát điên: "Hai chúng em bây giờ vẫn là bạn tốt, hôm trước anh ta còn đi uống cafe với em! Hứa Ngôn anh đừng có mà quá đáng, anh còn nói xấu em thì em sẽ về mách mẹ đấy!" Hứa Ngôn không trêu thằng bé nữa, cười cười rồi vỗ vai nó, an ủi một cách rất qua loa.

Hứa Ngôn tiếp tục nhìn xuống dưới tên của chủ biên TIDE, 3 chữ ở bên đột nhiên khiến cậu đơ ra. "Thang Vận Nghiên..." Hứa Niên đứng cạnh cậu, thay cậu đọc lên 3 chữ này, xong lẩm bẩm nói, "Cô ấy không, không phải đang ở trong vòng thời trang Âu Mỹ sao, nhà thiết kế đỉnh thế này, sao lại về nước rồi?"

Nhìn chằm chằm vào cái tên ấy hồi lâu, Hứa Ngôn nói: "Sao anh biết được."

Cậu đương nhiên không biết tại sao Thang Vận Nghiên lại về nước, thậm chí cậu còn không hiểu gì Thang Vận Nghiên, nhưng người này lại chiếm một vị trí không thể lay động trong tâm trí cậu - giống như luôn có người khó có thể buông bỏ người yêu cũ của bạn trai mình.

Vẫn là lúc năm 3, từ hôm sinh nhật mượn rượu tỏ tình với Thẩm Thực, Hứa Ngôn dường như là trốn đi khi có thể. Thẩm Thực có thể vô tình cho là chưa nghe thấy, nhưng Hứa Ngôn lại không thể, lời là tự mình nói ra, thái độ của Thẩm Thực cũng rất rõ ràng, Hứa Ngôn cũng không thể làm như là không hiểu.

Cậu sống sờ sờ từ mùa thu trốn đến mùa đông, trong khoảng thời gian ấy khó tránh được chạm mặt với Thẩm Thực, hai người đều ngầm hiểu ý mà trầm mặc, sau đó đi qua nhau. Cho đến lần trước một trận bóng rổ, Hứa Ngôn bất đắc dĩ đi huấn luyện, vừa đến sân đã bị đồng đội ríu ra ríu rít hỏi sao mấy tháng gần đây không đến chơi bóng. Hứa Ngôn liếc mắt nhìn Thẩm Thực đang ném bóng vào rổ, cười nói dạo gần đây nhiều bài tập quá, nên bận rộn.

Sau khi kết thúc huấn luyện Hứa Ngôn cầm chai nước định chuồn, một người đồng đội nói: "Ầy, Ngôn Ngôn, mai là sinh nhật Thẩm Thực, cậu nhớ đến nhá, bọn tớ ở cổng trường đợi cậu." Cả người cậu cứng lại, lúc trong nhóm thảo luận về sinh nhật của Thẩm Thực không phải cậu không nhìn thấy, những người khác cũng cho rằng cậu sẽ đi, nhưng cậu không muốn, trong phút chốc không biết phải trả lời thế nào.

Cậu quanh co nói: "Hôm đó tớ có khả năng..." Có khá năng sẽ bận, không đi được. Nhưng không đợi cậu nói xong, vừa ngẩng đầu là thì nhìn thầy Thẩm Thực vừa uống nước vừa liếc mắt nhìn cậu, sau khi hai người đối mắt thì Thẩm Thực dịch tầm nhìn sang chỗ khác. Khoảng khắc lúc đó rất kì quặc, không biết là tại sao, Hứa Ngôn run lên, nói, "...Ừm, Vậy các cậu nói trước một tiếng, tớ sẽ tụ họp với mọi người ở cổng trường."

Sau khi nói xong thì tâm trạng của Hứa Ngôn rất phức tạp, cậu không hiểu hàm ý trong ánh mắt của Thẩm Thực, khả năng là chả có hàm ý gì cả, chỉ là không cẩn thận nhìn nhau. Nhưng Hứa Ngôn hình như không phát hiện ra sự chán ghét, sự bài xích gì từ trong ánh mắt đó – có thể là Thẩm Thực đã quên đi chuyện kia rồi. Hứa Ngôn nghĩ như vậy, càng nghĩ thì lại càng chua xót và buồn bã.

Bữa tiệc sinh nhật được tổ chức ở một tầng nào đấy của toà nhà khách sạn, được trang trí đặc biệt. Trên bàn bày đầy đồ ăn, màn hình to đang chiếu <<Vua hài kịch>>. Hứa Ngôn liếc nhìn qua, không ít những gương mặt quen thuộc, có thể là vì đây là tầng này đều là bạn bè, Thẩm Thực nhìn trông không quá lạnh lùng xa cách, đang cùng người khác nói chuyện. Hứa Ngôn vừa ăn vừa xuyên qua đám người xa xăm nhìn anh, vai bị đập một cái, quay đầu lại, là Khâu Hạo, hỏi Hứa Ngôn: "Có đem căn cước công dân không?"

"Có đem, để làm gì?" Ngày mai cả chuyên ngành đều phải xuất phát đến một thành phố khác để làm nghiên cứu thực địa, Hứa Ngôn đã chuẩn bị trước để căn cước vào trong cặp, hôm nay tiện thể xách đi theo.

"Cho tôi mượn thuê phòng." Khâu Hạo nói, "Nếu như chơi muộn quá, thì tôi để Tử Du ngủ ở đây một đêm." Khâu Hạo và Thẩm Thực là bạn cấp 3, công ty hai nhà có hợp tác, nên 2 người cũng có giao tiếp với nhau. Lý Tử Du là bạn gái cậu ta, là một hot girl bên khoa tiếng anh, đợt trước đã tham gia trại hè cùng Thẩm Thực.

Hứa Ngôn do dự một lát, rồi cùng cậu ta xuống tầng để thuê phòng. Lúc về thì bánh vừa được đẩy lên, không khí náo nhiệt hẳn lên, Hứa Ngôn cảm thấy tự nhiên mình được đẩy đến bên cạnh Thẩm Thực. Ánh sáng tối tăm, gò mà của Thẩm Thực được chiếu sáng bằng ánh nên, mọi người đều ồn ảo bảo anh nhắm mắt ước nguyện, Thẩm Thực nói: "Không có gì muốn ước cả." liền bắt đầu thổi nến. Hứa Ngôn nghĩ cũng đúng, cái gì anh cũng có, còn cần ước gì nữa.

Ăn xong bánh kem, có người cầm mic, lại đưa lên vài hòm rượu, bắt đầu vui chơi hết mình. Hứa Ngôn ăn vài miếng bánh kem, tay hơi dính dính nên cậu vào phòng vệ sinh để rửa tay, vừa mới bước vào thì nghe thấy Khâu Hạo đang gọi điện thoại.

"Còn thế nào nữa, tối hôm nay ép rượu cô ấy, làm những chuyện cần làm đi, tôi đã thuê sẵn phòng rồi."

"Đã yêu nhau 2 tháng rồi, mà chạm cũng không được là có ý gì? Tuần sau tôi đi du học rồi, trước khi đi thì cũng phải để tôi ngủ một lần chứ."

"Chưa từng thấy ai khó chơi như vậy, ai muốn cùng cô ta yêu đương Plato, rảnh rỗi chắc."

Hứa Ngôn đứng yên tĩnh bên ngoài vài giây, xoay người đến đại sảnh. Một đám người đã chơi đến vui vẻ, Thẩm Thực cũng bị chuốc không ít rượu, đang chơi xúc xắc.Hứa Ngôn nhìn quanh muốn tìm Lý Tử Du, thì có người vẫy tay với cậu: "Ngôn Ngôn, qua đây chơi hộ tớ một lát, tớ đi gọi cuộc điện thoại."

Là người ngồi bên cạnh Thẩm Thực, mà vừa may là bên phía còn lại cậu ta là Lý Tử Du, Hứa Ngôn đi qua đó, ngồi giữaThẩm Thực và Lý Tử Du. Đầu cậu có chút loạn, không biết phải nói với Lý Tử Du thế nào về chuyện của Khâu Hạo, theo lý mà nói thì chuyện ở đây không liên quan gì đến cậu, nhưng cậu không thể nào để cho một cô gái trong tình huống không biết gì bị... dù cho đối phương có là bạn trai của cô ấy, đây là vấn đề về ranh giới.

Khâu Hạo không lâu sau cũng đi ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi cạnh Lý Tử Du, thuận tay rót đầy rượu cho cô, Hứa Ngôn nhíu mi, không nhịn được nói: "Uống ít thôi, uống nhiều dạ dày sẽ khó chịu."

Lý Tử Du đã có chút say, dựa vào lòng Khâu Hạo cười hihi: "Không sao, sinh nhật Thẩm Thực mà, chơi vui vẻ là được."

Hứa Ngôn còn muốn nói gì đó, chân đột nhiên bị đẩy một cái, nhìn qua, thì ra là Thẩm Thực dùng đầu gối đẩy. Anh nhìn Hứa Ngôn, nói: "Đến lượt cậu rồi." Ánh mắt có chút say, lông mi rũ xuống, rất dễ đầu độc người khác - đặc biệt là có thể đầu độc Hứa Ngôn. Hứa Ngôn lập tức tắt tiếng, ngoan ngoãn chơi xúc xắc, những người khác thì cười to, hỏi có phải Hứa Ngôn uống nhiều rồi không, bảo cậu tiếp tục nói con số chứ không phải bảo cậu xúc tiếp.

Hứa Ngôn cảm thấy mặt mình nóng bừng cả lên, cuống quýt khép lại hộp xúc xắc, nói bản thân quên rồi. Thẩm Thực hơi liếc mắt nhìn thấy tai của cậu đã đỏ bừng lên, tóc của Hứa Ngôn rất đen, nhìn rất mềm, đôi mắt rất xinh đẹp, từ sống mũi đến chóp mũi, đến đôi môi, đến cằm, đến yết hầu, là những đường nét rất đẹp. Anh đang lơ đãng đánh giá, thì Hứa Ngôn đột nhiên quay đầu sang, rất nghiêm túc hỏi: "Vừa nãy anh nói đến số mấy rồi?"

Họ đã rất lâu rồi chưa nói chuyện thế này, Thẩm Thực run lên một cái, đột ngột đứng dậy, nói: "Tớ đi rửa mặt."

Hứa Ngôn rũ mắt, đoán rằng Thẩm Thực không muốn phản ứng mình, cậu lắc lắc xúc xắc, lại ngẩng đầu lên cười, nói: "Vậy bắt đầu lại đi."

"A!" Lý Tử Du ngồi bên cạnh kêu lên một tiếng, ly rượu của cô bị đổ rồi, tràn đầy trên đất, may mà trong cốc không có bao nhiêu, vài tờ giấy là lau sạch rồi. Khâu Hạo đứng dậy, nói: "Anh đi lấy cái cốc khác cho em, em tiếp tục chơi đi."

"Tử Du, hôm nay cậu có về kí túc ngủ không?" Sau khi Khâu Hạo đi, Hứa Ngôn hỏi Lý Tử Du.

"Có." Lý Tử Du gật đầu, nhưng câu nói tiếp theo của cô khiến cho tim Hứa Ngôn run lên một cái," Khâu Hạo sẽ đưa tớ về."

Vừa đúng lúc Khâu Hạo cầm cốc mới quay lại, trong đó đã rót đầy rượu. Cậu ta để cốc lên trước mặt Lý Tử Du, Hứa Ngôn lại vươn tay ra lấy, nói: "Tớ cũng không có cốc, cốc này đưa cho tớ đi."

Lúc đó sắc mặt của Khâu Hạo thay đổi nhưng rất nhanh lại cười nói: "Nếu cậu muốn thì tớ lại đi lấy cho cậu được rồi, cái này là rót cho Tử Du."

"Dù sao cũng là cốc mới, không sao hết." Hứa Ngôn nhìn thẳng vào cậu ta nói.

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn hồi ức này khá quan trọng, 2 chương tiếp theo cũng là kể xen, trong 2 ngày này sẽ cập nhật (cũng không chắc chắn lắm, bởi vì vẫn chưa viết xong T^T)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play