Hàn Tần kinh hãi. Ngạn Tuấn biến sắc. Cả khán phòng im bặt. Sau đó thì tiếng trầm trồ vỗ tay không ngừng...
MC run run: “Đây... đây là...” Một trợ lý chạy lên nói nhỏ vào tai MC, sau đó nghe anh MC phấn khích nói: “Hóa ra là Ngạn Hi tiểu thư đây sao! Tiểu thư nhiều lần ra tay hào phóng đúng thực có phong thái của ông Ngạn năm xưa. 30 triệu! Còn ai ra giá cao hơn không? 30 triệu lần thứ nhất... 30 triệu lần thứ hai... 30 triệu lần thứ ba...”
Ngạn Hi suýt thì nín thở, hận muốn tát vào miệng mình đã liều lĩnh ra giá quá cao...
... chỉ là, Ngạn Tuấn thật sự không chịu nổi lời đả kích vô ý của MC, cũng thắt bụng nêu giá: “35 triệu!”
“Ông Ngạn Tuấn ra giá 35 triệu mua lại chiếc váy cưới của Công chúa Na Uy... Không biết còn ai ra giá cao hơn không? 35 triệu lần thứ nhất...”
Ngạn Hi vừa hay thở ra... sắc mặt tái đi vài phần.
“Nhìn em kìa... còn tưởng bạo gan lắm. Hóa ra cũng biết sợ.”
“Vẻ mặt của ông ta cũng không dễ coi hơn em...” Ngạn Hi sắc bén lườm qua. Bên tai không ngừng nghe MC đọc to:
“35 triệu lần thứ hai...”
“Ngạn tổng! Đã vượt ngưỡng... 20 triệu...”
“Mẹ ki*p!”
“... 35 triệu lần thứ ba! Thành giá!”
MC gõ mạnh búa gỗ xuống, tràng vỗ tay ăn ý kéo dài, phóng viên hai cánh ùa lại phía bàn VIP số 2 liên tục hướng Ngạn Tuấn chụp hình, khiến nụ cười trên môi ông ta cũng miễn cưỡng méo mó.
Ngạn Hi nhìn thấy cảnh tượng này, lồng ngực hả hê cuộn trào.
Để xem... ông ta ăn nói với các cổ đông thế nào. Ngạn thị cũng không thể trích số tiền vượt ngưỡng cho ông ta phung phí. Cho nên, chắc chắn là phải rút quỹ riêng.
Buổi tiệc kết thúc, Ngạn Tuấn vừa đứng lên đã bị phóng viên áp sát phỏng vấn không ngừng. Khiến ông và cả nhà phải mất một lúc mới ra được đến ngoài đại sảnh.
Lúc này cũng không thể không dừng lại trả lời phỏng vấn.
“Ngạn tổng! Vừa rồi ra tay thật là sang, mấy chốc đã nâng giá trị chiếc váy cưới của Công chúa Na Uy lên Top những áo cưới đắt nhất thế giới. Nhất là khi còn nhằm vào mục đích từ thiện, chắc chắn gây tiếng vang trong giới mộ điệu.”
Ngạn Tuấn nắm lấy tay của Ngạn Linh, tiêu sái trả lời: “Sắp tới con gái tôi và Hàn Tần của Tập đoàn Hàn thị tổ chức lễ đính hôn, tôi muốn con gái mình được ghi lại kỉ niệm trong chiếc váy cưới có ý nghĩa như vậy.”
Ngạn Hi khoác choàng tay của Hàn Tần đi ngang qua khẽ ‘xùy’ một tiếng, “Nhắc đến anh kìa, có muốn sang đó góp vài lời hay không?”
“Nhàm chán!”
Hàn Tần nghiêm nghị, tiếp tục di chuyển ra bên ngoài cửa chính.
Phía này phóng viên trầm trồ không ngừng đặt thêm các câu hỏi, Ngạn Tuấn điềm tĩnh vẫn trả lời.
“Không chỉ trả 35 triệu cho chiếc váy cưới, từ đầu chí cuối Ngạn tổng đã chi rất nhiều tiền mua về các vật phẩm giá trị khác...”
“Tôi vì có lòng muốn san sẻ gánh nặng với cộng đồng thôi. Đối với tôi tiền kiếm được không khó, hết rồi có thể thêm động lực gầy dựng. Tôi muốn nhân đây truyền cảm hứng với lớp trẻ những thông điệp nhân văn... Và hi vọng Tổ chức từ thiện môi trường xanh có thể duy trì lâu dài.”
Dứt lời Ngạn Tuấn di chuyển ra ngoài, Trợ lý Vương và các nhân viên tinh ý phối hợp cản bước chân của các phóng viên đuổi theo. Nhanh chóng đưa Ngạn Tuấn và vợ con lên xe ra về.
Buổi sáng Hàn Tần vào đến công ty đã gọi Thư ký An thu thập các bài báo, quả nhiên càng đọc càng vừa bụng. Thậm chí có nhiều tiến triển nằm ngoài dự liệu.
Cận Minh cũng ngỡ ngàng, vội vàng gõ cửa đi vào.
“Hàn tổng! Anh... anh mua chuộc phóng viên viết bài hay sao?”
“Tôi còn định chất vấn cậu.”
Cận Minh ngây người, kéo chiếc ghế ngồi xuống đối diện Hàn Tần, “Tôi nghe anh phân tích tính hệ trọng cho nên đâu có dám làm bừa. Dù sao chuyện này bể ra, phía Phó thị trưởng và Ngạn Tuấn nhất định cho người xử lí truyền thông. Điều tra ra chúng ta động tay động chân thì lại rước thêm phiền toái, nhất là khi mối quan hệ với Phó thị trưởng rất cần để thiết lập.”
Hàn Tần nhìn tiêu đề bài báo, kéo dài khóe môi: “Cũng có thể do tối đêm đó ông ta chơi quá trớn, gây chú ý lớn mới dễ bị người có chuyên môn suy đoán ra. Phen này... chắc chắn đau đầu.”
“Với số tiền giao dịch lớn như vậy, mức án không nhẹ. Ngài Phó thị trưởng muốn rửa sạch cho mình sẽ không dính líu thêm với Ngạn Tuấn. Nhưng có tiêu diệt tận gốc ông ta hay không vẫn là một ẩn số, dù sao Ngạn thị và MJ các cổ đông như nước với lửa, sẽ khéo đẩy đưa.”
Hàn Tần tận tình chiêm nghiệm.
Thật ra Ngạn thị và MJ vốn dĩ là hai tập đoàn riêng rẽ. Ngạn thị do cha của Ngạn Hi sáng lập, còn MJ lúc trước chỉ là một công ty con do Ngạn Tuấn quản lý. Sau này ông Ngạn bị tai nạn qua đời, mọi quyền hành lần lượt rơi vào tay Ngạn Tuấn, sau đó thì tiến hành công cuộc sáp nhập.
Hàn Tần nhớ, lúc anh từ Chiết Giang lên Thượng Hải lập nghiệp cũng chính là thời điểm mang tính lịch sử của Ngạn thị MJ. Báo chí liên tục đưa tin, cho nên anh đã sâu sắc ấn tượng.
Ngạn Tuấn đêm qua cao hứng nên ngủ rất trễ, sáng 9 giờ đã tranh thủ đến công ty chưa kịp xem tin tức bên ngoài. Còn chưa đặt mông xuống ghế đã bị các cổ đông giục gọi lên phòng họp, khiến ông thật phiền chán.
Mấy người đợi trong phòng họp mặt mày hầm hầm, vừa trông thấy ông liền tức giận tuôn trào: “Ngạn Tuấn! Đừng tưởng chúng tôi nể mặt thì ông có thể tự tung tự tác ra ngoài hách dịch, vung tiền công ty như cỏ rác để tạo danh tiếng cho bản thân. Chúng tôi bỏ vốn là để đầu tư, không phải để ông tạo dựng tên tuổi truyền cảm hứng vớ vẩn.”
Ngạn Tuấn tái mặt, vừa định hé môi đã có gã khác tức giận đập bàn: “Chúng tôi đồng ý để Ngạn thị ủng hộ quỹ từ thiện, tạo chút thanh danh... nhưng không cần một đêm tiêu cháy 50 triệu chứ hử?”
“Tôi sẽ bảo các tòa soạn liên tục viết bài tốt về Ngạn thị, phí đó tôi sẽ trả. Các người vừa lòng chưa?” Ngạn Tuấn mạnh mẽ đáp.
Tưởng đâu cứ nói như vậy sẽ trấn an mọi người, giúp họ vừa bụng, ngờ đâu còn bị họ hung hăng vồ vập.
“Ngạn Tuấn! Ông không nhầm lẫn chứ hử? 50 triệu đấy! Chúng tôi không để bản thân chịu thiệt. Vậy tôi trả phí mua chuộc phóng viên, ông móc tiền túi thanh toán 50 triệu kia đi.”
Khốn ki*p! Ngạn Tuấn suýt thì nổi điên.
“Vậy các người muốn sao? Các người đừng có ép người quá đáng.”
“Là ai ép người quá đáng trước?” Một cổ đông tức giận đập bàn, “Ông cũng tuyên bố muốn mua chiếc váy cưới đó cho con gái ông mặc trong ngày đính hôn, vậy thì... ông tự chi phần đó đi. Lý nào lại là chúng tôi mua váy cưới cho con gái ông.”
“35 triệu lận đó, các người định phủi sạch?” Ngạn Tuấn phẫn nộ.
“Đúng vậy, chúng tôi nhất quyết không để công ty viết chi phiếu 35 triệu đó. Bất quá thì hẹn nhau ra tòa, nhờ luật sư hai bên đối chất luận cãi... Nhưng tin chắc, phía ông không có lí lẽ nào để biện hộ đâu. Thậm chí chuyện này rình rang chỉ tổn hại thanh danh ông thôi.”
Ngạn Tuấn tức muốn hộc máu.
Một chuyên viên Kế toán theo lệnh của các cổ đông đi lên phòng họp, cầm tờ kê khai đưa đến trước mặt Ngạn Tuấn, bảo ông phải ký tên vào.
Ngạn Tuấn nóng giận, do dự một lúc thì đành cắn răng kí vào chi phiếu, chấp nhận tự chi trả 35 triệu kia. Trong lòng hận đến mức xé xác từng người.
Nhưng lúc này, ngỡ chuyện êm xuôi, lại có một cổ đông khác cầm xấp báo tiến vào hậm hực ném mạnh lên bàn: “Ông giải thích đi... Cái gì mà rửa tiền và hối lộ. Tại sao đi đấu giá từ thiện thành ra tai tiếng nghiêm trọng như thế? Ông nên biết đây là tội hình sự, và có thể đóng băng tài sản công ty.”