“Một lúc nữa có đấu giá, chỉ cần vật phẩm được Ngạn Tuấn đưa tay hai lần liên tiếp em cứ giúp anh nâng giá gấp đôi.”
“Để làm gì? Ông ta không bị tính háo thắng của em trêu chọc được đâu, đợi khi ông ta không có kiên nhẫn buông tay... tiền đâu em trả chứ?”
Hàn Tần cười cười: “Chẳng lẽ anh để em chịu thiệt.”
Ngạn Hi liếc xéo Hàn Tần, không dám chắc chắn. Hàn Tần thấy cô làm mặt nghi ngờ thì búng vào dái tai của cô một cái, khiến cô tức giận kêu đau.
“Sao anh không đích thân làm đi, nhất định phải là con nhóc như em? Còn nữa... ông ta là cha vợ của anh đó mà, anh nên ra sức lấy lòng mới phải.”
Hàn Tần kéo cô vào một góc, ghì thấp âm giọng nói: “Phối hợp đi nào! Sáng nay... sẽ có chuyện hay nổ ra, em tự giác sẽ hiểu. Nhớ! Đến khi Ngạn Tuấn có hỏi, đừng nói là anh chỉ dạy, cứ bảo muốn ông ta tiêu tiền như rác để chịu chỉ trích của các cổ đông Ngạn thị.”
Nói xong Hàn Tần buông tay cô và bỏ đi.
Ngạn Hi ngơ ngác nhìn theo, con ngươi chuyển động. Trong đầu không ngừng phân tích vấn đề.
MC trên sân khấu tuyên bố và tiến hành các nghi thức, mọi người an vị vào chỗ ngồi do Ban tổ chức sắp xếp...
Đến lúc Phó thị trưởng bước lên phát biểu, cả khán phòng náo động vỗ tay, tỏ ra nhiệt liệt đón mừng.
Ngạn Hi ghé vào tai Hàn Tần và nói: “Cậu thiếu niên ngồi cạnh Ngạn Linh chính là con ngoài giá thú của ngài Phó thị trưởng.”
Hàn Tần ngạc nhiên liền đưa mắt nhìn qua chỗ bàn VIP số 2.
MC đứng trên bục cầm búa gỗ thao thao đọc to vào micro: “Vật phẩm đồng hồ cổ điển Vintage hiệu Rolex Date mã số J2 giá khởi điểm là 1 vạn, mỗi lần kêu giá ít nhất là 2 trăm đồng. Bắt đầu!”
“1 vạn 8 trăm đồng!” Ngạn Hi là người đưa tay đầu tiên, thánh thót tự nêu giá.
Mọi người một phen trầm trồ, không biết con gái nhà ai, vừa vào đã thị uy như thế. Ngay cả Hàn Tần ngồi cạnh cũng không khỏi giật thót trước độ mạnh dạn của Ngạn Hi.
Còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở phía bàn VIP số 2 Ngạn Linh cũng mạnh bạo đưa tay áp đảo: “1 vạn 2 nghìn!”
MC đọc to: “Bàn VIP số 2 trả 1 vạn 2 nghìn, còn ai nêu giá cao hơn không?”
Những cánh tay khác lần lượt giơ cao, MC nhìn đến hoa cả mắt.
Lúc này giá trị đã lên đến 1 vạn 5 nghìn.
Ngạn Hi lại tự cất giọng nêu giá: “1 vạn 8 nghìn!”
Ngạn Tuấn đưa tay, “2 vạn!”
MC đọc to: “Ông Ngạn Tuấn ra giá 2 vạn, còn ai nêu giá cao hơn không? 2 vạn lần thứ nhất... 2 vạn lần thứ hai... 2 vạn lần thứ ba... Thành giá!”
MC gõ xuống búa gỗ, phấn khích tuyên bố.
Mọi người vỗ tay hưởng ứng, Ngạn Hi thì che miệng cười trộm.
Cứ như vậy liên tiếp qua 20 vật phẩm đấu giá, chỉ cần Ngạn Linh hoặc Ngạn Tuấn có lòng mua về Ngạn Hi đều ra sức nâng giá gấp đôi.
Sự liều lĩnh đậm mùi hống hách của Ngạn Hi khiến Hàn Tần không khỏi nhịn cười mấy lần.
Trên sân khấu, nhân viên đẩy ra chiếc tủ kính trưng bày, phóng viên ùa lên thi nhau chụp ảnh, mọi người bên dưới không ngớt lời trầm trồ.
Ngạn Hi lên tiếng suy đoán: “Chắc chắn Ngạn Tuấn sẽ mua chiếc váy cưới này cho con gái ông ta mặc vào dịp đính hôn.”
Hàn Tần liếc cô một cái, từ chối cho ý kiến.
MC trên bục đọc to: “Chiếc váy cưới mã số J99 là thiết kế của Công chúa Na Uy được diện vào lễ cưới gần đây nhất của cô. Trên áo đính 2000 viên pha lê và đá sapphire cùng 5 viên hồng bảo thạch quý giá. Tượng trưng cho thắng lợi và hạnh phúc mỹ mãn. Giá khởi điểm là 10 triệu, mỗi lần đưa tay ra giá ít nhất là 200 nghìn. Bắt đầu!”
Ngạn Linh phấn khích là người đưa tay trước tiên.
“Ngạn tiểu thư là người đầu tiên ra giá... 10 triệu 200 nghìn!”
“10 triệu 400 nghìn!”
“10 triệu 600 nghìn!”
“Ông chủ Lầu ra giá 11 triệu!”
Ngạn Hi đưa tay, thánh thót cất giọng: “12 triệu!”
Ngạn Hi nhịn cười quay sang nói với Hàn Tần: “Xem vợ tương lai của anh dễ trúng chiêu như vậy.”
“Còn em, cứ náo loạn ra oai biết chừng sẽ bán thân để trả tiền từ thiện đấy! Chuyện này truyền ra bên ngoài... chọc cười thiên hạ ròng rã 1 tháng chưa nguôi.”
Ngạn Hi liếc xéo. Tập trung lắng nghe MC đọc giá.
“Ông Ngạn Tuấn ra giá 16 triệu! Còn ai ra giá cao hơn không? 16 triệu lần thứ nhất...”
Lần này đến lượt Hàn Tần đưa tay: “17 triệu!”
“Hàn tổng lần đầu ra tay đã mạnh dạn chi 17 triệu. Thật nể tấm lòng hảo tâm này quá.”
Ngạn Hi nghe MC nịnh bợ, bật cười thành tiếng.
“18 triệu!” Ông chủ Lầu cất giọng.
Hàn Tần cười lạnh, tiếp tục đưa tay, “ 19 triệu!”
Ngạn Tuấn nhìn qua cũng không ngần ngại đưa tay, trán bấy giờ đã nổi gân xanh, “20 triệu!”
“Các nhà hảo tâm ai nấy thật có lòng quá! Mọi người dừng lại một chút dành tặng cho tất cả một tràng pháo tay đi ạ.”
Mọi người hưởng ứng vỗ tay, không khí như sắp nổ tung.
Ngạn Tuấn lại cười bất đắc dĩ, nói với Trợ lý Vương bên cạnh: “Tính toán xem tôi đã tiêu hết bao nhiêu rồi. Thật... mẹ kiếp!”
“Vâng vâng.”
“20 triệu lần thứ nhất... 20 triệu lần thứ hai...”
Ngạn Hi liếc mắt nhìn sang, thấy vẻ mặt khẩn trương và đầy miễn cưỡng của Ngạn Tuấn không khỏi hả hê, lúc này, nghe được chính mình ngông cuồng kêu lớn: “30 triệu!”
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT