Âm Khách

Chương 52 (3)


2 năm

trướctiếp

Trong lúc cùng đường chưa nghĩ ra biện pháp đối phó, Lâu Hàm Nguyệt bất ngờ ngẩng đầu nhìn màn sương mù:

– Nó sắp sập rồi.

Tạ Bạch sững sờ, linh cảm Lâu Hàm Nguyệt xưa nay đều chuẩn xác. Không ngoài dự đoán, như khi cô vừa nói dứt câu, ngao nhân canh giữa ngoài màn sương chắn ở lối vào cảm thấy bất an, nó tru lên mấy tiếng trong điên cuồng rồi bước qua bước lại hai bước trong nôn nóng trước lối vào. Bước thứ ba còn chưa đáp xuống đất đã thấy một tiếng nổ vang rung trời, bầu trời che phủ quanh màn sương mù đột ngột vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ rơi ầm ầm xuống dưới.

Tiếng thuỷ triều trộn lẫn trong gió lộng đinh trời vang rền như một cuộc tấn công bất ngờ từ thế giới khác. Dòng lũ nước đen kinh hoàng trào ra, mấy chục con hắc long đồng thời bủa thẳng lên trời cao, khuấy động trùng trùng núi non và lao về phía nhóm Tạ Bạch.

Lâu Hàm Nguyệt và giao nhân đều bị doạ đến hoảng hồn, Tạ Bạch dang tay nắm lấy hai người họ rồi phóng lên không, kéo theo luồng khí như một mũi tên nhọn vươn lên từ mặt đất rồi nhanh chóng tan biến trong chớp mắt.

Đến bây giờ, Tạ Bạch mới nhìn rõ thứ gọi là nước đen thật ra không phải nước, chúng là hằng hà quân u linh dày đặc lúc nhúc tụ lại một chỗ, rủi thay chúng mẫn cảm dị thường mà không hình không dáng, tất thảy những luồng nước uốn lượn kia đều là khí âm sát tràn ra từ cơ thể chúng.

Khí âm sát trên cơ thể quân u linh cực kỳ sâu nặng và đã bị phong ấn ngàn vạn năm nên oán khí vô cùng nồng đậm. Luồng khí đen đó mà chạm đến người thường sẽ nhanh chóng nuốt trọn linh hồn người đó.

Ân Vô Thư không hề nói phét lừa hắn.

Có lẽ vì người dưới băng thuộc cực âm nên mười vạn quân u linh hoá thành thuỷ triều đen nghịt và mấy chục con rồng đen kia không chỉ không tấn công hắn ta mà trái lại còn bị hắn điều khiển. Không biết hắn đã dùng phương thức nào, nhưng ắt hẳn mười vạn quân u linh chính là con át chủ bài hắn dùng để trấn áp Ân Vô Thư. Hai người vốn cân bằng lực lượng không ai có ưu thế hơn ai, khi một người bỗng nhận được trợ lực mạnh mẽ nhường này thì phần thắng quả thật tăng cao hơn nhiều.

– Tại sao còn chưa đi!

Ân Vô Thư lướt qua người họ, một tay vung ra bức tường không khí dày nặng ngăn cản người dưới băng, đồng thời xua nhóm Tạ Bạch ra xa hơn:

– Gây rối gì ở đây! Về đi!

Áo bào ống rộng của người dưới băng trượt ra trăm mét, tiếng cười vẳng đến trong gió:

– Thật mỉa mai làm sao?! Điểm khác biệt lớn nhất giữa ta và ngươi chính là chỗ này. Ta chọn giữ lại tim, ngươi lại khoét sạch, ta cảm thấy ba ngàn đại đạo không trở ngại chi, lăn lộn một chuyến giữa thiện ác hồng trần cũng chẳng ngại ngần gì, ít ra còn có thể tự do tự tại. Nhưng ngươi luôn xem những thứ này là vật ngoài thân, tách biệt hoàn toàn với chính mình, ngươi truy tìm sự thanh bạch, không nhuốm bẩn hồng trần, cai quản ngàn vạn yêu linh nhưng một lòng hờ hững với thế giới bên ngoài, không màng vạn sự.

Người kia bật cười đầy trào phúng, không biết đang cười Ân Vô Thư hay cười chính bản thân hắn:

– Thế mà giờ đây… thế gian trôi qua ngàn vạn năm, trăm sự hỗn loạn nặng nề, ta suýt thành kẻ điên, sau biết bao cay đắng đã từ bỏ con tim. Thế mà ngươi, ngươi trái lại muốn bắt đầu dính vào thế tục, bắt đầu nảy sinh những yêu hận không cách nào trút bỏ được. Quả là một trò đùa.

Trong lúc hắn nói chuyện, hai người vẫn không hề ngơi tay, xuất chiêu càng lúc càng nhanh, đánh cho hắc long ngợp trời, hắc thuỷ tan tác. Những sợi tơ vàng xuyên thấu màn trời đen kịt nhanh như tia chớp, kiềm lấy cả người dưới băng lẫn quân u linh.

Ân Vô Thư nghe người dư�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp