Âm Khách

Chương 18


2 năm

trướctiếp

Chương 18

Có ai đó đi theo hắn

Lập Đông giao thuốc xong bước xuống lầu, vừa nghe được đoạn chỉ hướng thì nhanh chóng lấy điện thoại ra thầm thì:

– Để tôi kiểm tra xem, ba ngàn năm trăm dặm về hướng chính đông bắc… là núi Đỗ Sơn? À không đúng, đây là giữa biển cmnr chứ núi đâu mà núi?

Lâu Hàm Nguyệt cười khúc khích:

– Cậu bị ngốc đấy à, ta không nói hướng đông bắc theo nghĩa thông thường.

Lập Đông cầm điện thoại ngẩn cả người:

– Hả?

Nhưng Ân Vô Thư tiếp lời:

– Quỷ môn.

Lâu Hàm Nguyệt nói:

– Quả là người có kinh nghiệm. Phố Cổ Dương nằm ngay trên âm vị, lấy nơi này làm điểm khởi đầu, cứ mỗi tám mốt dặm là một mốc, mỗi mốc có hai Quỷ môn đối nhau, một cổng vào và một cổng ra. Cổng vào gọi là chính tây nam, cổng ra gọi là chính đông bắc. Như vậy, đi theo hướng “chính đông bắc” ba ngàn năm trăm dặm thì Quỷ môn cũng thay đổi qua từng mốc. Nói thế nghĩa là giờ cậu có ngâm cứu điện thoại cả ngày cũng không biết cần đi thế nào đâu, phải đến đó xem mới được.

Thực ra, những yêu linh sống lâu rất hiếm khi bói toán bởi biết điều gì đó quá rõ cũng không phải chuyện tốt. Họ có dư dả thời gian hơn nhiều so với người thường nên chỉ tính đại khái và có xu hướng tận hưởng cảm giác “chưa biết”. Thành thử bên Lập Đông cũng không quen với dáng vẻ này của Lâu Hàm Nguyệt, chỉ riêng Ân Vô Thư mỗi trăm năm phải đi tìm Âm khách đời tiếp theo là thấy bình thường.

Lâu Hàm Nguyệt giải thích xong xuôi mới chợt nhớ ra gì đó bèn bật cười:

– Ta nhớ lúc trước có mấy lời đồn đãi về y, nào là mở mắt ra là biết rõ cả chuyện hậu sự, kể thẳng tới đời bà ngoại luôn mà cũng có cả lố người tin.

Ân Vô Thư giật khóe miệng rồi cười gằn.

Thật ra vào lúc còn bé, Tạ Bạch ở cùng Ân Vô Thư từ sáng tới tối, không kể đêm ngày, thi thoảng cũng sẽ tình cờ nghe được mấy lời đồn đãi về Ân Vô Thư từ người khác. Những lời đồn đó đã nhiều còn rất linh tinh, có tốt có xấu, có chuyện nghe vào chỉ thấy một bầu trời phô trương.

Lời đồn được truyền bá rộng rãi nhất trong số đó một là Ân Vô Thư tính cách không ổn định, kể cả khi mỉm cười cũng không ai dám đùa giỡn, hai là y vô cùng hung hãn, có thể dễ dàng xé sống bất kỳ ai dám động đến y mà không chớp mắt. Họ còn bảo y trời sinh đã sõi chuyện hậu sự nên dụng cụ bói toán với y chỉ là đồ thừa thãi…

Những lời đồn đó đã có từ rất lâu, nguồn gốc ban đầu không rõ ràng, dù sao những người hiện còn sống cũng không ai có khả năng xác nhận.

Song những lời đồn đó khác xa một trời một vực so với những thứ Tạ Bạch tận mắt trông thấy, xa đến độ mỗi lần nghe thấy hắn đều chẳng để tâm đến. Ít nhất khi Ân Vô Thư xem quẻ tìm người cũng sẽ dùng đồng xu, những người thân cận với y như chính Tạ Bạch, Lâu Hàm Nguyệt hay ông chủ Lạc cũng không ai bị xé sống cả.

Ân Vô Thư ngẩng đầu thoáng nhìn ánh mặt trời qua lớp cửa kính rồi quét mắt qua hàng cây xanh ươm trong phòng, kế đó gõ ngón trỏ lên bàn vài lần và nói:

– Hôm nay cậu bắt đầu đi à? Tốt nhất chờ đến đêm, ban đêm dễ phân biệt Quỷ môn hơn.

Tạ Bạch đáp “Ừm” rồi nói cảm ơn với Lâu Hàm Nguyệt, sau đó đứng dậy, rõ ràng là muốn rời đi.

Ân Vô Thư kéo hắn lại, trưng một bộ mặt ưu tư sâu sắc:

– Đừng chạy vội thế! Cậu chắc cậu biết đường chứ? Mỗi tám mốt dặm có một Quỷ môn, nếu đi chệch hướng là lạc xa vạn dặm luôn đấy.

Tạ Bạch híp mắt mà mặt không biến sắc: …

– Để ta với cậu…

Ân Vô Thư chưa nói hết câu đã bị Tạ Bạch khoát tay ra:

– Không cần.

Lâu Hàm Nguyệt ngoái đầu, nháy mắt ra hiệu với Lập Đông, lẳng lặng tạo khẩu hình:

– Lì lợm vãi

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp