Vương Hỉ vừa nói vừa giơ khăn lên, để tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Khăn thêu hoa hải đường, ngay cả Hoàng đế cũng nhớ rằng đây đúng là khăn Quý phi dùng. Quả thật như Vương Hỉ nói, trên khăn dính chút vảy cá.
Tại sao trên khăn của Quý phi có vảy cá, mà trong Càn Thanh cung lúc này lại có đúng một con cá!
Cảnh Vương sắc bén nhìn Quý phi. Vương Hỉ tùy cơ ứng biến, nói hộ Cảnh Vương: “Vảy cá chỉ có thể mọc ra trên người cá, không dễ rơi xuống. Chẳng lẽ Quý phi nương nương thừa dịp điện hạ không ở đây, làm gì đó với chủ ngư nhà điện hạ?”
Há! Vương công công không hổ là phát ngôn viên của Cảnh Vương, sức chiến đấu vô cùng mạnh. Lý Ngư mừng như điên, nhưng cậu chỉ là một con cá, sao lại thành chủ nhân rồi?
Chủ nhân cái gì? Khi nghe được Hoàng đế hơi sửng sốt.
Vương Hỉ ở nụ cười đáng yêu giải thích: “Hoàng thượng, vốn là nô tài nghe Tiểu Lâm Tử nói, mèo của Quý phi nương nương gọi là chủ miêu, vậy nên nô tài nghĩ, cá điện hạ nuôi cũng sẽ là chủ ngư.”
Hoàng đế là chủ thiên hạ, là chủ nhân danh chính ngôn thuận của tất cả mọi người. Vậy mà Quý phi lại để người khác gọi mèo của bà là chủ nhân, có phải là đang đặt Hoàng đế ngang hàng với con mèo không?
“Hồ đồ, sau này không được gọi loạn nữa.” Hoàng đế bất mãn liếc nhìn Cừu thị một cái: “Cừu thị, ngươi đã làm gì với cá của Cảnh Vương, tại sao vảy cá lại có trên khăn của ngươi?”
Đương nhiên Cừu Quý phi biết lý do, vì chính bà là người cầm khăn đi bắt cá, nhưng tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện này.
Từ khi tới đây tán thưởng con cá, vốn dĩ tình huống vô cùng có lợi với nàng, nhưng thấm thoắt đã thay đổi. Chắc chắn con cá này có thù với bà, bà làm gì kịp làm gì với nó, rõ ràng con cá này bắt nạt bà!
Cừu thị nức nở nói: “Hoàng thương, tại sao ngài không hỏi Cảnh Vương xem, Cảnh Vương ngược đãi Phiêu Tuyết của nô tì trước...”
"Hoàng thượng!"
Vương Hỉ mặc kệ tất cả quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Điện hạ nhà thần không thể nói, nhưng cũng không muốn bị người ta vu oan. Ngài cũng biết rằng, trên người điện hạ đã có vết thương khó lành, toàn bộ Thái y viện đều biết. Lúc nãy thay y phục, nô tài đã thoáng thấy vết bầm tím dưới chân điện hạ. Vị trí khá khớp với hình thể của mèo. Hôm đấy vốn là mèo của Quý phi nương nương va vào điện hạ trước, điện hạ mới dạy bảo một hai câu. Nô tài cầu hoàng thượng vì điện hạ phân xử!”
Bị mèo va vào làm bầm tím?
Đồng tử Cừu thị hơi co lại. Sao bà lại không nghĩ tới, vẫn còn kẽ hở này trên người Cảnh Vương?
Hoàng đế biết Cảnh Vương “bị thương” thì trong lòng rất ảo não. Ông truyền Thái y “trị thương” cho Cảnh Vương, biết từ chỗ thái y rằng quả thật có vết bầm. Hoàng đế giận không nhịn được: “Chỉ là một con mèo, vậy mà dám va vào Hoàng tử của trẫm, bị dạy bảo thật sự là đáng đời.”
Mèo chủ động va vào Cảnh Vương, thể hiện rõ rằng Tiểu Lâm Tử không nói thật. Về sau tra được rằng Tiểu Lâm Tử bị Quý phi mua chuộc, Càn Thanh cung lại có một trận tinh phong huyết vũ.
Hoàng đế đốt sạch những nhân tố không đàng hoàng. Còn chưa lập Thái Tử đâu. Nếu Cừu thị dám hãm hại Cảnh Vương, về sau làm Thái Hậu, liệu Cảnh Vương có còn đường sống không?
Hoàng đế cấm túc Cừu thị trong Chung Túy cung, không có chiếu thì không được ra ngoài. Vốn dĩ định phong bà làm Hoàng Quý phi sau khi sinh thần của bà không lâu, bây giờ ông cũng chẳng còn ý định đó. Hoàng đế cũng chẳng muốn nhìn Thái Tử tương lai Nhị Hoàng tử.
Dù thế nào Cừu thị cũng không ngờ rằng mưu kế mình tỉ mỉ nghĩ ra lại bị một con cá tạo thành kết cục như vậy.
Lần này Lý Ngư bỏ rất nhiều công sức. Bên ngoài ồn ào tiếng hét, cậu nghe hơi mệt. Nhớ tới dưới đáy bát còn hai viên thức ăn cho cá, Lý Ngư phấn chấn lên, bơi qua bơi lại định ăn viên thức ăn cho cá. Vừa định chợp mắt một chút, cậu cảm thấy hình như mình quên mất gì đó.
.... Từ từ, minh châu sáng trong, suýt nữa đã quên rồi!
Lý Ngư nhanh chóng nhảy lên mặt nước, nhìn bốn phía.
Tìm thấy rồi, hai hạt châu lẻ loi ở một góc cung điện. Hiện tại còn chưa ai để ý hai viên dạ minh châu trên đầu Quý phi đã biến mất.
Lý Ngư nóng lòng muốn thử, định lén lút nhảy ra ngoài, đem hạt châu đi. Dù là không đem đi được, chỉ cần dính vào một lúc là được rồi, không chừng nhiệm vụ sẽ hoàn thành luôn.
Nhưng lúc này Vương Hỉ lại lại gần, cười hì hì cầm bát to và cậu bên trong ra ngoài điện.
Lý Ngư: ???
Thì ra Hoàng đế còn đang răn dạy Cừu thị. Cảnh Vương không đủ kiên nhẫn nghe tiếp, đứng dậy xin cáo lui. Cá chép nhỏ đi gặp Vua cùng Cảnh Vương đương nhiên cũng phải về cùng.
Lý Ngư: “Này, có nhầm không đấy, chưa lấy được hạt châu đâu...”
Vương Hỉ ôm bát ra khỏi điện, thấy cá chép nhỏ víu lên miệng bát, tựa như rất quyến luyến nên cũng không nhịn được nhìn theo.
Vương Hỉ suýt nữa cười thành tiếng, lắc đầu một cái, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều.
Lý Ngư thấy hạt châu cách cậu càng ngày càng xa, e rằng nhiệm vụ này không hoàn thành được, Lý Ngư buồn tới mức ủ rũ.
Cảnh Vương đứng cạnh, cũng thấy cá chép nhỏ buồn bã ỉu xìu. Cảnh Vương nhìn theo hướng kia suy tư một lúc, chỉ một người đi theo kiểm tra, tùy tùng đã lấy được hạt châu rất nhanh.
Cảnh Vương nhận ra đây là dạ minh châu Cừu quý phi đặt trên đầu. Hắn rất chắc rằng cá chép nhỏ đang nhìn hạt châu này. Vì sau khi hắn thay y phục ở Thiên điện xong đi ra, đã thấy cá chép nhỏ đuổi theo hạt châu này.
Muốn hạt châu này thế cơ à?
“Chủ nhân, chủ nhân, xin đưa hạt châu cho ta!”
Lý Ngư lập tức tỉnh cả người, lấy lòng đong đưa, bơi vòng vòng quanh tay Cảnh Vương, muốn bao nhiêu nịnh nọt có bấy nhiêu nịnh nọt.
Cảnh vương: "..."
Còn chưa tính sổ đâu, muốn hạt châu quay hai vòng là xong à? Không dễ vậy đâu.
Cảnh Vương nhếch miệng, cho dạ minh châu vào tay áo.