Lý Ngư nổi bất động trong nước lạnh.
Có tiếng người mơ hồ trên đầu cậu, không thật lắm. Lý Ngư cảm thấy hơi ầm ĩ, trở mình, đột nhiên phát hiện ra hình như người mình ướt nhẹp.
Cậu giật mình một cái, ý thức dần trở lại, sau đó cậu sởn tóc gáy nhận ra, bốn phía xung quanh đều là nước??
Không đúng, cậu nhớ là cậu ngủ quên khi đọc truyện mạng, rơi xuống nước bao giờ?
Hơn nữa cậu —— căn bản là không biết bơi!
Lý Ngư bị dọa quá mức, trong tình thế cấp bách khua tay chân lung tung, hơi dùng sức, lại cảm thấy có gì đó phía sau chuyển động.
Trước đây cậu rơi xuống nước đương nhiên chỉ có thể chìm xuống đáy, không ngờ bây giờ cậu lại không chìm xuống, mà là ổn định trong nước, tựa như nước đang nâng cậu lên.
Hơn nữa phía sau có một loại tiết tấu kì dị nào đó mà cậu không thể làm lơ...
Là cái gì?
Lý Ngư quay đầu lại theo bản năng, đột nhiên phát hiện đôi chân mà cậu luôn tự hào biến mất, một chiếc đuôi cá sáng bạc xuất hiện tại vị trí chân, cái đuôi này chính là cái đang chăm chỉ quẫy nước lên xuống trái phải.
... Hình như cậu tìm thấy nguyên nhân rồi.
Cơ thể của cậu, có thể là vì động tác của cái đuôi này nên mới không chìm xuống.
Lý Ngư: "..."
Chuyện gì đã xảy ra, tại sao chân cậu lại biến thành đuôi cá?
Lẽ nào... cậu đang mơ?
Mơ một giấc mơ biến thành người cá?
Tuy người cá nghe hơi gái, nhưng là người mà lại có đuôi cá, thì sinh vật duy nhất Lý Ngư có thể nghĩ đến chính là người cá.
Không phải cá nàng tiên(1) xấu điên xấu đảo trong giới động vật, mà là mỹ nhân ngư nửa người nửa cá mơ mộng có mái tóc dài tự nhiên, vẻ ngoài xinh đẹp, giọng hát kỳ ảo.
(1) Cá nàng tiên: Cá cúi, hay đu-gông, bò biển là một động vật ở vùng cận duyên biển nhiệt đới.
Ai cũng biết, người cá không tồn tại, vậy nên nếu cậu thành người cá thì nhất định là mơ.
Nếu chỉ là mơ, cậu hoàn toàn không ngần ngại xem hình tượng người cá trong mơ của mình.
Lý Ngư lấm lét nhìn trái nhìn phải, muốn tìm một chiếc gương, hoặc là bất kỳ vật nào có thể phản chiếu vẻ ngoài của cậu.
Trong lúc đó cậu vẫn ra sức vung vẩy đuôi cá tại chỗ cũ, có cái đuôi cá vẩy đến vẩy đi hình như cũng khá tốt?
Đáng tiếc giấc mơ không như ý, trong nước không có gương. Lý Ngư trở mình, tay đưa lên trán theo thói quen, định gạt tóc mái.
Ai ngờ lần này có chuyện lớn xảy ra, Lý Ngư đột nhiên phát hiện, dù dùng sức như thế nào tay cậu cũng không với tới trán.
Tay cậu... làm sao vậy, bị ngắn đi à?
Lý Ngư giật mình nhìn tay của mình.
Lúc này cậu mới phát hiện, bàn tay với khớp xương rõ ràng của cậu cũng biến mất, thay vào đó là một thứ khá giống vây cá cả về tính chất và hình dáng đang vẫy nước không ngừng... Là một đoạn vây cá.
Chân cậu thành đuôi, tay biến thành vây, vậy cậu thì sao??
Lý Ngư nhanh chóng nhìn lại người mình.
Chỉ thấy rằng —— cả người cậu đều bị vảy cá đen bạc bao vây, ngoại trừ cái bụng dài nhỏ...
Không đúng không đúng, bụng của cậu biến thành dẹt dẹt hẹp hẹp bao giờ, hình như chỉ có cá phổ thông... mới có bụng.
Đm!!
Lý Ngư hít sâu một hơi, vậy mà lại tạo ra mấy cái bong bóng.
Bị bong bóng khúc xạ lại, cậu tinh mắt thấy, cả người cậu đều biến thành cá!
Mặt cá này, bụng cá này, vây cá này, đầy đủ bộ phận của một con cá chép, không phải mỹ nhân ngư!
Lý Ngư sợ tới đơ người, quên quẫy đuôi, cả người cá “biu” một cái chìm xuống dưới.
A a a sắp chết đuối sắp chết đuối rồi!
Chỉ chút nữa là va vào một hòn đá den dưới đáy, Lý Ngư liều mạng quẫy đuôi vẩy nước, sử dụng cả vây cá, hoàn hảo bơi lên trên, thành công ngừng việc chìm xuống, chỉ có cái đuôi không cẩn thận bị quật vào đá.
Lý Ngư: ! ! !
... Đau quá.
Thì ra đuôi con cá này không phải để trang trí, mới đụng một cái Lý Ngư đã đau đến nỗi hộc ra một hàng dài bong bóng to nhỏ.
Chuyện gì xảy ra vậy, đau đến mức tựa như lấy dao cắt vào thịt cậu...
Tại sao mơ lại đau thật như vậy?
Lý Ngư hơi trợn mắt, không thể nào, cái này căn bản không phải mơ, cậu thật sự biến thành một con cá, lại còn là một con cá chép bình thuờg??
Đây rốt cuộc là đâu, tại sao cậu lại thành như thế này, không thể nào vì cậu tên Lý Ngư(2) mà biến cậu thành cá chép thật chứ, mấu chốt là cậu có thể biến trở về được không?
(2) Lý Ngư 李鱼 [Lǐ yú] đồng âm với cá chép 鲤鱼[Lǐyú].
Trong lòng Lý Ngư toàn fuck your mother đang lao nhanh, cậu còn chưa kịp nghĩ rõ được gì, đã nghe thấy tiếng người bên tai.
Một giọng nói tinh tế nói: “Tiểu Lâm Tử, súp ngàn cá trong tiệc mừng thọ của quý phi nương nương còn thiếu một con!”
Một giọng nói nịnh nọt khác cất lên: “Cao công công(3), con cá này vừa ngửa bụng trắng, tiểu nhân không dám trình lên cho quý phi nương nương, đang định ném đi đây. Tiệc mừng thọ rất quan trọng, nếu không để tiểu nhân chuẩn bị lại một con khác...”
(3) Công công: tiếng xưng hô với thái giám.
Lý Ngư: ? ? ?
Cậu nhận ra ngoài cậu còn có người, hơi mừng thầm. Nhưng quý phi với công công cái gì, cậu còn xuyên thành một con cá trong hoàng cung cổ đại à?
Vậy súp ngàn ngàn ngàn ngàn cá kia là cái quỷ gì??
Không đợi cậu nghĩ xong, nước phía trên cậu bỗng có ánh sáng, bóng tối trên đầu bỗng lộ ra một khe chỉ có ở chỗ của Lý Ngư, xem ra là có tay thò vào!
Lý Ngư suýt nữa nghẹt thở, tay này quá to rồi đó.
Cẩn thận nghĩ lại, cậu đã biến thành một con cá bình thường, tay con người đối với cậu đương nhiên phải có kích thước khổng lồ.
Lý Ngư cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng, vô thức bơi loạn lên. Đôi tay không do dự thò qua, hổ khẩu(4) hé ra, kẹp Lý Ngư đang như con ruồi mất đầu.
(4) Hổ khẩu: vị trí giữa ngón trỏ và ngón cái.
Là một con cá, Lý Ngư không có cổ, cái tay này bóp luôn nửa người cậu, còn đau hơn đuôi bị va chạm lúc nãy.
Ly Ngư kêu một tiếng, dùng sức, đuôi quậy loạn.
Tại sao lại nắm ngực và bụng cá, đau quá!
Nhưng người này không nghe thấy tiếng cá kêu to, cười ha ha nói: “Con cá này thật năng động, trắng bụng bao giờ, tiểu Lâm Tử, có phải ngươi cố ý nói như vậy không, định giấu đi dùng một mình à?”
Trong câu nói, trời đất quay cuồng. Lý gư thoáng nhìn nơi cậu đi ra, thì ra chỉ là giỏ cá, cậu bị người này nắm đưa tới trước mặt.
Mắt cá của Lý Ngư bất thình lình nhìn thấy hai người mặc đồ của nội thị cổ đại.
Người bắt cậu là Cao công công, không cao lắm, tròn tròn sáng sủa, Tiểu Lâm Tử bên cạnh hơi giống cây gai dầu.
Tiểu Lâm Tử vội vàng nịnh nọt vỗ Cao công công, cười tươi nói: “Cao công công, có ngài ở đây, tiểu nhân nào dám chiếm lợi. Nhất định là lúc nãy tiểu nhân nhìn lầm rồi, chỉ là hiểu lầm thôi. Nếu con cá này còn sống, vậy để tiểu nhân đem hầm làm canh cá...”
Lý Ngư bị Cao công công bắt vừa nghe đã kích động: Cái gì cái gì, hầm canh cá!!
Súp ngàn cá lúc trước cậu còn chưa nghĩ rõ là cái gì, hầm canh cá thì cậu hoàn toàn hiểu. Bây giờ cậu là một con cá, họ muốn hầm cậu thành canh có đúng không!
Lý Ngư: Hu hu, có thể xoa bóp nhưng không được nấu canh!
Lý Ngư dùng sức uống sữa có được liều mạng giãy dụa, vốn dĩ Cao công công vào phòng ăn chỉ để châm biếm Tiểu Lâm Tử vài câu, châm biếm xong cũng định ném con cá trong tay cho Tiểu Lâm Tử xử lý. Lý Ngư bị ông nắm chỉ yên lặng được một lúc, đột nhiên nó lại giằng co, con cá này rất trơn, Cao công công không thể nắm chặt được, Lý Ngư càng thoát khỏi tay ông nhanh hơn, bay ra ngoài.
Trong không trung bỗng có một giọt nước dài cùng với Lý Ngư bay mù quáng: !!!
Làm sao bây giờ, cậu muốn chết cậu muốn chết, ngã chết sẽ không thể dùng làm canh!
Hu hu hu còn chưa hiểu tại sao lại thành cá, cậu không muốn chết, nhỡ đâu cậu chết thì ai lo tang sự!
Lý Ngư không chịu sự điều khiển bay qua Tiểu Lâm Tử, Tiểu Lâm Tử đưa tay đón, nhưng mình cá quá trơn, Tiểu Lâm Tử cũng không tóm chặt, Lý Ngư sắp bẹp xuống đất.
Lúc này, bên ngoài lại có tiếng “Meo” rất dài, một cái bóng trắng như tuyết vọt tới.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh. Đuôi Lý Ngư còn chưa kịp chạm đất đã bị bóng trắng này ngoạm một cái, tha trong miệng.
Lý Ngư còn chưa kịp mừng vì mình không bị ngã chết, vảy trên người đã dựng hết lên.
Dựa vào hình thể này, thanh âm này, chắc chắn đây là... một con mèo trắng lớn?!
Không ngờ rằng vừa thoát khỏi tay con người cậu lại rơi vào mồm con mèo.
Cá bị mèo ngậm, làm gì còn con nào có thể sống!
Trước đây Lý Ngư chẳng sợ mèo tí nào. Nhưng vì đã biến thành cá nên theo bản năng cậu sợ muốn chết. Trên lưỡi mèo toàn là gai, liếm một cái có phải sẽ làm rớt một miếng thịt của cậu ra không?
Lý Ngư sợ đến mức nằm im, vừa nghĩ tới việc cậu sẽ bị mèo trắng ăn thành một đống xương cá, cậu lại cảm thấy thà bị nấu thành canh còn hơn.
Mèo trắng đột nhiên chạy ra đương nhiên không để ý tới Cao công công và Tiểu Lâm Tử, ngậm cá chạy ra ngoài.
“Cao công công, cá... cá bị mèo tha đi rồi!”
Con mèo trắng mập ú này... trông hơi quen.
Cao công công bình tĩnh lại, dùng sức đạp Tiểu Lâm Tử một cái.
“Ngẩn ra cái gì, ngẩn ra cái gì. Không nhìn thấy đấy là mèo của ai à. Đây là mèo của Quý phi nương nương! Tiểu Lâm Tử, ngươi đi theo đi, chủ miêu yêu kiều, đừng làm cho chủ miêu bị hóc xương, nếu không quý phi nương nương không để yên cho chúng ta đâu! Ai bảo mèo chủ tử nuôi cũng là một nửa chủ nhân cơ chứ...”
“Haiz!”
Tiểu Lâm Tử cười khổ đáp lại, thời đại này, ngay cả chủ miêu cũng không được đắc tội.
Lý Ngư bị mèo trắng lớn ngậm, Tiểu Lâm Tử đuổi theo đằng sau, mấy câu Cao công công nói cậu cũng nghe thấy. Cậu vốn đang hi vọng Cao công công và Tiểu Lâm Tử sẽ lấy cậu trong miệng mèo trắng ra, dù sao cậu là nguyên liệu làm canh cá, cũng có chút tác dụng. Vậy mà người ta lại không để cậu vào mắt, cũng không có ý định cứu cậu, ngược lại còn lo con mèo bị hóc xương?
Tại sao lại có người mượn gió bẻ măng như vậy!
Lý Ngư rất tức giận, nhưng cậu không có cách khác. Vẫn phải sử dụng sức do uống sữa có được, định trượt ra khỏi mồm con mèo.
Nhưng mèo trắng không phải nói như rồng leo, làm như mèo mửa, cũng không có thói quen vừa chạy vừa ăn, nghiêm túc tha Lý Ngư đi. Lý Ngư trượt tới trượt lui, răng nanh của mèo trắng không những không buông lỏng, ngược lại còn cắn cậu chặt hơn.
Lần này Lý Ngư càng không dám làm loạn, ngoan ngoãn nằm trong miệng con mèo, chỉ có cái đuôi hơi run.
Thật đáng sợ, Lý Ngư nhịn không được hô to: “Cứu mạng, ai đó cứu tôi với ——"
Bất kỳ ai đến cũng được, chỉ cần làm cậu thoát khỏi mồm mèo, đời sau cậu làm trâu làm ngựa cho cũng được!
Nhưng cá nói, không những người không nghe được, mèo cũng chẳng thèm phản ứng.
Mèo trắng chạy thoăn thoắt không trở ngại, ven đường có vô số người nhìn thấy mèo trắng, nhưng lại chẳng có ai ngăn cản nó.
Thật sự là đúng như câu nói của Cao công công, mèo của chủ cũng là một nửa chủ nhân.
Lúc Lý Ngư kêu trời kêu đất nhưng không có tác dụng, bốn chân mèo trắng dừng tại khu để gạch, như xe phanh gấp, đột nhiên dừng lại.
Lý Ngư cảm thấy răng mèo chặt hơn: !!!
Mắt mèo trắng sáng quắc nhìn về phía trước, cổ họng phát ra tiếng grừ grừ cảnh giác tựa như gặp đại địch. Lý Ngư cảm nhận được sự biến hóa của mèo trắng, vội vàng nhìn về phía trước.
Trong tầm mắt cậu xuất hiện một người mặc áo gấm, thân hình kiên cường như thanh niên, tựa như thiên thần giáng thế chặn lại đường đi của mèo trắng.