Chương 8: Cá tức giận

 Edit: Dưa Hấu

Beta: Dẹo

Lúc Lý Ngư ở cạnh Cảnh Vương biết Quý phi đang tới cũng muốn liếc mắt nhìn.

Cậu đã nhìn thấy Hoàng đế rồi, không khác trong truyện lắm. Lý Ngư cũng muốn biết người phụ nữ dám động vào bạo quân có dáng vẻ thế nào.

Chỉ là giờ đây vị trí của cậu hơi lệch, tầm nhìn của cậu bị chắn nên không nhìn thấy.

Lý Ngư bơi qua bơi lại không ngừng điều chỉnh góc nhìn, nhưng làm mấy lần cậu vẫn không thể nhìn được.

Lúc cậu cho rằng đành phải nghe nguyên âm thanh Cảnh Vương đang nhìn chăm chú cậu lại rời bát đựng cá hướng về cửa điện.

Lý Ngư: ! ! !

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ Cảnh Vương nhận ra cậu muốn nhìn Quý phi à?

Cứ cho rằng đôi khi Cảnh Vương sẽ cưng chiều cá đi, nhưng chắc hắn cũng không cẩn thận tới vậy. Có khi chỉ là nổi hứng tiện tay đổi vị trí bát thôi.

Lý Ngư tự thuyết phục mình rất nhanh không để bản thân xoắn xuýt, nếu có thể nhìn thì cứ thoải mái nhìn.

Rất nhanh, một người phụ nữ phong thái yểu điệu mặc cung trang, dẫn theo một thanh niên cao lớn, được cung nhân hầu hạ trong cung bao quanh tiến vào tầm mắt cậu.

Đầu Quý phi Cừu thị đầy trang sức quý hiếm, cung trang tím nhạt, váy thêu đầy hoa hải đường nở rộ bằng sợi vàng, da trắng hơn tuyết, xinh đẹp động lòng người.

Cừu Quý phi được chăm sóc rất tốt. Nếu phía sau không có dáng người cao lớn của Nhị hoàng tử, người có khuôn mặt giống Cừu quý phi tới mấy phần, thì chẳng ai sẽ nghĩ Cừu Quý phi đã ba mươi tuổi.

Lý Ngư không nhịn được cảm khái, nhan sắc như thế này, không hổ là phi tử được Hoàng đế sủng ái nhất gần đây trong hậu cung.

Theo truyện, đây là khoảng thời gian đường làm quan của Cừu thị rộng mở nhất. Hoàng đế đã lén tiết lộ với bà rằng ông dự định lập Nhị Hoàng tử Mục Thiên Chiêu lên làm Thái Tử.

Hoàng đế cũng giống những Đế vương cổ đại khác, hi vọng có Hoàng tử kế thừa vương vị. Trước đây ông đã từng lập Đại Hoàng tử do Hiếu Tuệ Hoàng hậu sinh ra làm Thái Tử, nhưng đáng tiếc Đại Hoàng tử đã mất năm bảy tuổi. Đế Hậu thương tâm mất mấy năm, Hiếu Tuệ Hoàng hậu lại có Tứ Hoàng tử. Hoàng đế lại có ý lập ngôi vua. Nhưng tiếc rằng Tứ Hoàng tử ít phúc, bị phong hàn năm hơn hai tuổi rồi mất. Hiếu Tuệ Hoàng hậu phải trải qua hai lần mất con, sức khỏe đã rất yếu, nhưng vẫn mặc kệ tất cả sinh hạ Ngũ Hoàng tử, cũng chính là Cảnh Vương bây giờ, nhưng ông trời lại khiến câu chuyện của Hoàng đế và Hiếu Tuệ Hoàng hậu như một câu chuyện cười ác độc. Con trưởng nhỏ nhất được dành trọn hi vọng lại bị câm bẩm sinh. Điều này là đả kích lớn với cả Hoàng đế và Hiếu Tuệ Hoàng hậu..

Hiếu Tuệ Hoàng hậu từ trần. Hoàng đế cảm thấy đời này ông đã không có duyên với con trưởng, không đề cập tới chuyện lập Thái Tử nữa. Hơn hai mươi năm sau, đột nhiên ông lại có ý này, làm Cừu thị mừng như điên.

Tuy gần đây sự sủng ái của Hoàng đế đối với bà rõ như ban ngày, nhưng vẫn không có ý lập bà làm Hậu. Nhưng thế thì có sao, chỉ cần con bà là Nhị Hoàng tử có thể làm Thái Tử, tương lai có thể đăng cơ, nàng có là Hoàng hậu hay không cũng chẳng khác gì!

Cừu thị cảm thấy mình sắp hết khổ, đi như mang theo gió!

Cừu thị và Nhị Hoàng tử hành lễ. Hoàng đế lệnh Quý phi tới, lại còn có ý để Nhị Hoàng tử kế thừa ngôi vị, chút thể diện vẫn phải cho.

Cừu thị cười duyên, ngồi bên người Hoàng đế, dùng tư thế của người thắng cuộc liếc nhìn từ đầu tới chân Cảnh Vương, trong lòng khinh thường nghĩ, là con của Tiên Hoàng hậu thì có sao, xuất thân cao hơn Nhị Hoàng tử của nàng một chút thì có sao?

Cuối cùng vẫn phải cúi đầu với Thái Tử, cúi đầu với Hoàng đế tiếp theo.

Cừu thị cùng Nhị Hoàng tử nở nụ cười ngầm hiểu, Cảnh Vương lại chẳng phản ứng gì.

Cảnh Vương nhìn thẳng, ngón tay vẫn ngâm trong bát to, lúc được lúc không chạm vào cái lưng bóng loáng của cá chép nhỏ.

Lý Ngư bị hắn sờ tới sờ lui hơi tức giận: Chao ôi, lực mạnh như thế, cá không chịu được đâu nha!

Lý Ngư vèo vèo tránh thoát, đề phòng trừng Cảnh Vương.

Ngón tay Cảnh Vương sờ hụt, con mắt đen nhìn cá chép nhỏ không chớp.

Lý Ngư: "..."

Lý Ngư cảm giác không khí chung quanh đông lạnh trong phút chốc.

... Không cho sờ, bạo quân lập tức nổi giận à?

Thôi, cá ngoan không đấu với người khác, huống hồ đó lại là chủ nhân.

Cậu biết khi Cảnh Vương thấy Cừu thị ngồi bên người Hoàng đế, trong lòng hắn nhất định sẽ khó chịu. Thử hỏi xem có đứa con nào sẽ thích việc người phụ nữ khác thay thế vị trí của mẹ mình không?

Mặc dù Cừu thị đang cười, nhưng lại đang khoe khoang và khiêu khích Cảnh Vương.

Nể tình tâm trạng Cảnh Vương không quá tốt...

Lý Ngư rất có cớ để sợ, lại dựa sát vào như trước, chà chà ngón tay Cảnh Vương như lấy lòng.

Cho anh chạm cho anh chạm, chỉ cần đừng khó chịu như vậy được không?

Cảnh Vương chỉ mím môi với con cá mượn gió bẻ măng này, ngón tay lại vân vê sống lưng con cá.

Lý Ngư yên lặng chịu đựng, cảm thấy lực của Cảnh Vương thật sự hơi mạnh. Cậu không chịu được nữa né qua một bên vẫy nhẹ đuôi, nhưng được một lúc cậu đã bơi lại, mặc cho Cảnh Vương trút cơn giận.

Cảnh Vương cũng nhận ra. Nhìn dáng vẻ của cá chép nhỏ hình như cũng không ghét việc hắn chạm vào, thế thì tại sao lại né đi rồi bơi lại như vậy?

... Là vì lực của hắn, hơi quá mạnh đối với một con cá.

Ngón tay Cảnh Vương bất giác nhẹ nhàng hơn.

Lý Ngư cảm thấy thoải mái trong chốc lát. Thế này còn tạm được. Hình như bị xoa bóp lưng cũng không quá khó chịu, hơi nhột chút...

Lý Ngư dùng chóp đuôi cuốn cuốn ngón tay của Cảnh Vương, tỏ ra yêu thích.

Cảnh vương: "..."

Cảnh Vương nhận ra, cá chép nhỏ này cũng không phải quá khó hiểu.

Một người một cá chìm đắm trong thế giới riêng của mình, mặc kệ người bên cạnh phản ứng thế nào.

Lúc trước Hoàng đế đã thấy mặt này của Cảnh Vương, vô cùng hứng thú nhìn Cảnh Vương tương tác với cá chép nhỏ. Ông không hề biết rằng, đứa con trai mặt lãnh tâm lạnh này cũng sẽ chơi với cá.

Nụ cười trên mặt Cửu thị cứng nhắc. Cảnh Vương coi như bà không tồn tại, đối với bà điều này không khác gì một kiểu làm nhục.

“Cảnh Vương điện hạ thế nào vậy?” Cừu thị cố gắng để Hoàng đế cảm thấy Cảnh Vương vô lễ.

Hoàng đế lại cười nói: “Quý phi, gần đây Cảnh Vương nuôi một con cá, ngươi thấy sao?”

Cừu thị: "..."

Cừu thị đương nhiên cảm thấy chẳng sao cả. Lần này bà tới đây là có mục đích riêng, làm sao bà có thể để một con cá xám xịt đánh lạc hướng được?

Hoàng đế thế này, chắc chắn là đã quên mất ý kiến bà nêu trước đây rồi, mềm lòng với Cảnh Vương.

Cừu Quý phi đã sớm có cách đối phó, nhìn cung nhân tâm phúc bên người một cái. Cung nhân hiểu ý cáo lui, chỉ chốc lát sau lại đi vào điện, trong ngực ôm một vật trắng như tuyết, nhanh chóng tiến vào.

Cừu thị lộ vẻ mặt vui mừng, ôm vật trắng như tuyết kia vào lòng xoa xoa, ôn nhu nói: “Chẳng lẽ Bệ hạ nhìn thấy cá của Cảnh Vương rồi lại quên mất Phiêu Tuyết của nô tì?”

Lúc này Hoàng đế mới nhớ tới mục đích ông triệu Cảnh Vương, sờ sờ mũi nở nụ cười.

Vật trắng như tuyết trong lồng ngực Cừu thị cũng phối hợp với động tác của chủ nhân, meo một tiếng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Lý Ngư đang đùa với Cảnh Vương bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu lên, sợ tới mức dựng hết vảy cá trên người lên.

Tại sao trong Càn Thanh cung lại có mèo?

Lý Ngư cẩn thận bơi lên mặt nước tìm hiểu nguyên nhân. Cậu chỉ thấy Quý phi đang ôm một con mèo trắng to đùng trong lồng ngực. Con ngươi trông như đá quý màu lam lập tức nhìn về phía cậu.

Vẻ ngoài này, âm thanh này, đây đây không phải là con mèo kẻ thù của cậu à?!!

Lý Ngư run một cái, nhanh chóng lặn xuống nước. Nhưng không kịp rồi, mèo trắng lớn phát hiện ra cậu, hưng phấn “meo” một tiếng rõ to rồi thoát ra khỏi cái ôm của Quý phi, nhanh như một mũi tên mạnh mẽ lao về phía cậu.

Lý Ngư: A, cứu mạng, mèo định ăn cá rồi!!

Vốn cậu cảm thấy nếu gặp lại kẻ thù mèo, nhất định cậu sẽ nghĩ ra cách để trốn, cũng có thể lấy đuôi vả mạnh mặt mèo. Nhưng tới khi thật sự gặp lại cậu mới nhận ra, bản năng của cá với cả cảm giác đau khi bị mèo cắn chặt, đều làm cậu run rẩy không thôi.

Lý Ngư ở trong bát, không thể trốn đi đâu được. Trong tình thế cấp bách cậu nhảy tới phía dưới tay Cảnh Vương rồi cuộn người thành một cục, mong mèo trắng lớn không nhìn thấy cậu.

Nhưng đây chỉ là sự tự lừa dối bản thân của một con cá.

Mèo trắng đảo mắt nhảy tới. Mèo không sợ nước. Nó nhấc miệng muốn tha cá đi. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, thấy cá sắp rơi vào miệng mèo, tay Cảnh Vương lập tức bảo vệ cá chép nhỏ đang cuộn thành một cục, mèo trắng chỉ ngoạm được một ngụm gió.

"Meo?"

Mèo trắng vồ hụt, nghi hoặc ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt nó không bao giờ quên.

"Meo!!!"

Trong chốc lát mèo trắng cảm thấy cuộc đời mình tới đây là hết.

Mặt Cảnh Vương lạnh như sương, ngón tay nhẹ nhàng bắn một cái, mèo trắng bị vung ra, bay vào đùi cung nhân đưa nó vào điện.

Cung nhân phát ra tiếng kêu đau. Mèo trắng bị choáng đầu, đứng lên lắc đầu một cái. Nó không còn dám bắt cá nữa, quay đầu gấp rút chạy về lồng ngực Quý phi.

Lý Ngư trốn dưới tay Cảnh Vương lén lút víu vào ngón tay Cảnh Vương ngó ra ngoài xem, cười ngửa tới ngửa lui. Không hổ là chủ nhân bạo quân, mèo trắng lập tức phải ăn quả đắng!

Cừu Quý phi thấy Cảnh Vương ra tay trước mặt Hoàng đế, trong lòng mừng thầm, cúi người thảm thiết ôm mèo trắng, cố làm ra vẻ mà kiểm tra.

Cừu thị tỏ vẻ đau lòng mắng chửi: “Súc sinh Phiêu Tuyết này, bị dạy một lần rồi sao còn chưa nhớ, đang yên đang lành tại sao lại muốn chọc tới Cảnh Vương, ngươi không để Bổn cung trong mắt đúng không.”

Lý Ngư vốn đang vui vẻ, nghe vậy tức giận tới muốn giơ vây. Nhìn qua thì có vẻ Quý phi đang dạy mèo, nhưng thật ra lại muốn nhỏ thuốc vào mắt, nhắc Hoàng đế là Cảnh Vương đã giáo huấn thú cưng của bà không dưới một lần, không nể mặt bà.

Quý phi lên tiếng, Nhị Hoàng tử Mục Thiên Chiêu đương nhiên theo mẹ ruột, nói theo: “Ngũ Hoàng đệ chỉ là tuổi nhỏ ham vui, không có ác ý, phụ hoàng, mẫu phi xin đừng trách tội.”

Lý Ngư: "..."

Lý Ngư ngửa mặt lên trời lườm một cái, “Ọc” một phát phun một cái bong bóng lớn, khinh thường hướng đuôi về phía Nhị Hoàng tử.

Giọng Nhị Hoàng tử có vẻ ôn hòa, khác với Quý phi tàn nhẫn. Nhưng nếu nói Quý phi đang nhỏ thuốc vào mắt, Nhị Hoàng tự lại đang nhận hết tội hộ Cảnh Vương, còn nói Cảnh Vương không có ác ý. Đây là cố ý khiến Hoàng thượng nghĩ về hướng có ác ý đúng không?

Một lũ pháo hôi ác độc!

Tuy cậu biết về sau Cảnh Vương sẽ đăng cơ, Mục Thiên Chiêu và Cừu Quý phi đều không có kết quả tốt, nhưng hiện tại hai mẹ con này người xướng người họa, bắt nạt Cảnh Vương không thể nói. Cảnh Vương lại không đưa Vương Hỉ công công đi cùng. Lý Ngư hơi tức giận, tính ra Cảnh Vương đã cứu cậu nhiều lần, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn Cảnh Vương bị bắt nạt đúng không?

Nhưng cuối cùng cậu cũng chỉ là một con cá, có thể làm gì mẹ con Quý phi như mặt trời ban trưa?

Lý Ngư vô cùng tức giận, sốt ruột tới mức cuộn người trong cái bát.

Thuốc nhỏ mắt của mẹ con Quý phi có tác dụng, Hoàng đế nhớ tới chuyện Quý phi khóc lóc kể lể lúc trước, trầm mặt nói: “Cảnh Vương, nghe nói ngươi từng làm ngã mèo của Quý phi trong ngày sinh nhật của nàng, có chuyện này đúng không?”

Trong ngày sinh nhật Quý phi khóc sướt mướt nói cho Hoàng đế rằng Cảnh Vương đánh ngã thú cưng Phiêu Tuyết của bà. Bây giờ Hoàng đế lại tận mắt nhìn thấy Cảnh Vương ra tay với Phiêu Tuyết, khá tin tưởng với lời Quý phi nói.

Cũng không phải vì ông thích con mèo Phiêu Tuyết này, chỉ là đồ chơi mà thôi, Cảnh Vương đánh giết thì đã sao? Trong lòng Hoàng đế không phản đối, nhưng chỉ là dính tới Quý phi, dù gì Quý phi cũng là thê thiếp của ông(1), lại còn có Nhị Hoàng tử. Đúng là hắn là ứng cử viên làm Thái Tử, nhưng Hoàng đế cũng không mong Cảnh Vương không hòa thuận với Thái Tử tương lai. Ông triệu Cảnh Vương tới đây cũng là để hỏi rõ, cho Quý phi một câu trả lời, động viên Quý phi.

(1) Theo bản raw thì ở đây là Cảnh Vương, nhưng vì Quý phi là phi tần của Vua, mình nghĩ tác giả nhầm nên để chỗ này là “ông” - cũng có nghĩa là Vua.

Cảnh Vương lạnh lùng nhìn Quý phi một cái, không có bất kỳ ý muốn giải thích nào, tiếp tục cụp mắt chơi đùa cá chép nhỏ của hắn.

Cá nhỏ này chẳng hiểu sao lại phồng má phồng cổ lên. Lúc Cừu thị nói chuyện phồng rất rõ, hình như đang tức giận. Cảnh Vương ngược lại lại hơi buồn cười, lẽ nào ngay cả cá cũng hiểu trò xiếc của mẹ con Quý phi?

Tác giả có lời muốn nói:

Đầu Quý phi đầy "châu" xanh, cũng là có châu!

 Tiểu kịch trường (tức giận)

Cảnh vương: Dáng vẻ tức giận y như con cá nóc.

Lý Ngư: Thật muốn cắn bọn họ thay ngươi! Hu hu hu điện hạ cũng đang tức giận à QAQ

Cảnh vương: Không có, chẳng qua là cảm thấy nhạt nhẽo thôi.

Lý Ngư:...

Editor có lời muốn nói: Vì có chút việc bận nên hôm nay 5.9 mình mới edit xong, beta đăng lúc nào thì mình cũng không biết. Đáng lẽ ra chương này phải đăng vào 5.9, xin lỗi các bạn nhiều 

Chương 9: Cá trắng bụng

Edit: Dưa Hấu

Beta: Dẹo

Vì Cảnh vương hờ hững, Hoàng đế hơi lúng túng.

“Ngũ Hoàng đệ, phụ hoàng đang hỏi ngươi đấy.” Mục Thiên Chiêu cười như không cười nhắc nhở.

Vì xuất thân của Cảnh Vương, từ trước tới nay Nhị Hoàng tử vẫn luôn kiêng kỵ hắn, sắp làm Thái Tử, phải bù lại.

Cảnh Vương ngẩng đầu lên, cũng không phải vì hắn để ý tới Nhị Hoàng tử, mà là nhìn về phía nội thị tổng quản La Thụy Sinh. Lúc La công công biết Hoàng đế chỉ cho Cảnh Vương vào điện một mình đã chuẩn bị trước, Cảnh Vương vừa yêu cầu, ông lệnh mấy nội thị tùy tùng đem giấy và bút đưa tới trước mặt Cảnh Vương.

Không thể nói, thì viết là được, chỉ là không tiện lắm.

Tay phải Cảnh Vương nhận bút, tay trái vẫn chăm chú vuốt cá, chẳng thèm nhìn loạt soạt viết xong, sau đó quăng luôn bút.

La Thụy Sinh không dám nhìn xem Cảnh Vương viết gì, cúi đầu tự trình chữ Cảnh Vương lên cho Hoàng đế.

Ánh nhìn Hoàng đế rơi lên câu chữ cứng cáp, nét chữ đoan chính mạnh mẽ, lòng cũng thương cảm.

Nhưng đây không phải lúc để cảm khái rằng chữ Cảnh Vương cũng không tệ lắm, vì chữ Cảnh Vương viết chính là chữ “Đáng đời”.

Hoàng đế: "..."

Trong ấn tượng của Hoàng đế, Cảnh Vương chưa từng nói láo. Đây cũng là nguyên nhân ông triệu trực tiếp Cảnh Vương tới đây hỏi. Trước đây Cảnh Vương đánh Hoàng tử khác cũng sẽ không không thừa nhận, Hoàng đế không cảm thấy Cảnh Vương sẽ nói dối.

Cảnh Vương bảo con mèo kia đáng đời, chắc chắn sẽ có khúc chiết gì đó ông không biết, không thể độc đoán tùy tiện.

Vẻ mặt Hoàng đế nghiêm túc nhìn về phía La tổng quản: “La Thụy sinh, ngươi đi điều tra chút xem hôm đó còn ai nhìn thấy.”

Sắc mặt Cửu Quý phi lập tức trở nên khó coi. Bà làm nền lâu như vậy, ai ngờ rằng Hoàng đế chỉ cần đọc hai chữ cụt lủn của Cảnh Vương đã nghi ngờ bà?

Mà có đi kiểm tra lại thì sao. Cảnh Vương tàn bạo với con mèo là sự thật, ngay cả nhân chứng bà cũng có... Nếu Cảnh Vương thừa nhận thì tốt, nhưng Cảnh Vương không chịu thừa nhận làm loạn lên thì lại càng tốt hơn.

Quý phi dùng khăn lụa thêu hoa hải đường lau khóe miệng, khuôn mặt vốn hơi dữ tợn lại trở về dáng vẻ mỹ lệ.

Tiểu Lâm Tử ở Ngự thiện phòng được đưa tới rất nhanh. Chuyện liên quan tới Cảnh Vương, nên Hoàng đế quyết định tự hỏi.

Tiểu Lâm Tử quỳ xuống, run rẩy kể lại chuyện mình thấy hôm đó.

“...Nô tài thấy, Cảnh Vương vừa thấy mèo của Quý phi nương nương, là lập tức, lập tức tóm lấy con mèo đó.”

Thì ra trước khi có ý kiến với Hoàng đế Cừu thị đã sai tâm phúc mua chuộc Tiểu Lâm Tử, đương nhiên những gì người làm chứng nói sẽ có lợi với bà.

“Hoàng thượng, xem ra nô tì cũng không hiểu lầm. Cảnh Vương điện hạ có nên cho nô tì một câu trả lời hợp lý không nhỉ.” Cừu thị mỉm cười.

“Cảnh Vương, ngươi giải thích thế nào.”

Hỏi tới hỏi lui vẫn vậy, Hoàng đế xoa xoa mi tâm, hơi uể oải.

Trong mắt Cảnh Vương lóe lên chút tàn ác. Tiểu Lâm Tử không nói thật, chắc chắn Cừu thị đã âm thầm làm gì đó. Vốn dĩ Cảnh Vương định tấu thỉnh Hoàng đế triệu thị vệ tới đây tra hỏi. Hoàng cung rộng lớn không phải chỉ có mình Tiểu Lâm Tử có thể làm chứng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại không thích làm vậy nữa.

Rốt cục ai giữ người ở cạnh còn rất khó nói, cho dù có giữ, nhưng bên nào cũng cho là mình đúng, rất vô nghĩa, cần gì phải phiền phức như vậy. Hắn thà trực tiếp bóp cổ Tiểu Lâm Tử còn hơn. Hắn không tin người này có thể không đổi giọng ngay cả khi bị bóp vỡ họng. Đây là cách nhanh nhất cũng là cách hữu hiệu nhất để y nói thật.

... Đừng như vậy!

Lý Ngư cực kỳ sốt ruột. Cậu đã đọc truyện gốc, có thể đoán được trong trường hợp như thế này Cảnh Vương sẽ dùng thủ đoạn gì. Nhưng khi Hoàng đế động tay vào, nói không chừng vì kế sách của Quý phi, sẽ cực kỳ bất lợi với quan hệ phụ tử giữa Hoàng đế và Cảnh Vương.

Nhưng Cảnh Vương không được sử dụng thủ đoạn của mình, thì phải làm gì?

Quý phi đã chuẩn bị trước. Đầu tiên tiết lộ với Hoàng đế để Vương Hỉ không được đi cùng Cảnh Vương, không ai có thể nói chuyện hộ Cảnh Vương. Bây giờ lại có một nhân chứng cực kì bất lợi với Cảnh Vương, phải làm gì đây?

Lúc đó ở đó ngoài Tiểu Lâm Tử ra cũng chỉ còn con mèo và cậu. Tiểu Lâm Tử bị mua chuộc, cậu lại không nói được tiếng người. Phải làm thế nào để làm chứng cho Cảnh Vương đây, hi vọng vào con mèo kẻ thù kia à!

Hoặc là, có chứng cứ gì khác nhỉ...

Lý Ngư quên cả bơi, lẳng lặng nằm dưới đáy bát cố gắng nhớ lại. Mèo trắng gặp Cảnh Vương như thế nào, rồi va vào Cảnh Vương thế nào.

Kết quả cậu thật sự nhớ ra một chuyện. Nhớ rằng lúc Cảnh Vương thay y phục, cậu từng nhìn lén Cảnh Vương, hình như ở chân Cảnh Vương, có một chỗ tím bầm.

Cái nhìn đó thật sự rất nhanh, lúc đó cậu còn hơi ngượng ngùng, cũng không nghĩ nhiều. Hơn nữa đối với nam nhân, trên người có chút vết thương cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên, Lý Ngư không để tâm nhiều. Bây giờ nghĩ lại vị trí vết tím kia ở cẳng chân, không khác lắm với chiều cao con mèo, có phải —— chính là bị lúc Phiêu Tuyết đụng vào Cảnh Vương?

Có khả năng này. Nếu sự thật là vậy, thì có thể chứng minh rằng Cảnh Vương từng chịu công kích của con mèo kia, răn dạy con mèo cũng là có lý do!

Cuối cùng cũng nghĩ được, Lý Ngư trở nên kích động. Nhưng sau đó việc khó khăn nhất lại tới, cậu phải nói những gì cậu nghĩ với Cảnh Vương thế nào?

Ngôn ngữ thì không dùng được, chỉ đành dùng biện pháp khác thôi!

Lý Ngư cái khó ló cái khôn, dùng toàn bộ sức tập trung vào đuôi, dùng lực bú sữa mẹ quẫy.

Ào ào ào, nước trong bát bị đuôi cá quẫy mạnh trào hơn nửa ra ngoài. Trong Càn Thanh cung vốn dĩ nghe được cả tiếng kim rơi, tiếng nước dội lên gạch vàng vô cùng chói tai, cuối cùng cũng làm Hoàng đế chú ý.

“Cảnh Vương, con cá này của ngươi sao vậy?” Hoàng đế kinh ngạc hỏi.

Vốn dĩ Cảnh Vương đang nhìn Tiểu Lâm Tử như người chết, đột nhiên lại nghe thấy tiếng cá chép nhỏ quẫy nước. Cảnh Vương quay người nhìn cá, cá chép nhỏ con đang chờ hắn đó.

Đợi Cảnh Vương ghé sát mặt vào, cậu lập tức thừa lúc ——! ! !

Lý Ngư vô cùng tàn nhẫn vung đuôi một cách chính xác, nước trong bát vẩy toàn bộ về phía Cảnh Vương.

Vì muốn đùa cá chép nhỏ, Cảnh Vương đã vén tay áo lên từ trước, không bị ướt tí nào. Lúc này bị giội nước bất ngờ, trên mặt đều là nước, ngực, vạt áo đều ẩm ẩm ướt ướt, nhưng quần là nghiêm trọng nhất.

Cảnh vương: "..."

Mặt Cảnh Vương càng trầm, nhấc tay phất nhẹ trên mặt nước.

Lý Ngư không dám nhìn thẳng vào hắn, bia một cái trốn tới đáy bát.

Huhuhu, bạo quân tức giận!

Nhưng cậu không còn cách khác... Ai biết làm hắn ướt như vậy, bạo quân có trừng trị cậu trước rồi mới chỉnh đốn Tiểu Lâm Tử và thay y phục hay không?

A, Cảnh Vương... đưa tay về phía cậu!!

Lý Ngư nhắm mắt lại, cậu cảm thấy bạo quân có thể sẽ... giết cá?!

Nhưng chờ mãi, tay Cảnh Vương chỉ gõ nhẹ đầu cậu một cái, rồi lại sờ sờ lưng cậu.

Lý Ngư: ? ? ?

Cảnh Vương trừng mắt nhìn cá chép nhỏ gây thêm phiền phức một cái, đứng dậy chắp tay với Hoàng đế.

Hoàng đế hiểu rõ nói: “Nếu vậy thì, cho phép ngươi nhanh đi thay y phục, sau đó lại bàn sau.”

Vương Hỉ còn đang ngóng mắt trông mong ngoài điện lợi dụng cơ hội lập tức đưa y phục của Cảnh Vương vào, hầu hạ Cảnh Vương tới Thiên điện thay y phục.

Lý Ngư thở phào nhẹ nhõm, may là Cảnh Vương tức giận. Cậu cố ý làm ướt quần Cảnh Vương, chính là mong Cảnh Vương có thể nhìn thấy vết bầm trên đùi lúc thay y phục, tiện thể nhớ tới cách dùng vết bầm làm chứng. Nhưng nếu Cảnh Vương không để ý tới cũng không sao. Cậu đã dành được chút thời gian để Cảnh Vương bình tĩnh. Vương Hỉ cũng đến rồi, lần này sẽ không lo không có ai che chở Cảnh Vương, nói chuyện hộ Cảnh Vương. Cảnh Vương và Vương công công cần tìm cách đối phó với Quý phi...

Nghĩ theo hướng tiêu cực nhất thì, dù không tìm được gì cũng không sao. Cùng lắm Hoàng đế chỉ bảo Cảnh Vương xin lỗi Quý phi, trên thực tế cũng chẳng có ảnh hưởng gì với Cảnh Vương. Nhưng dù chỉ làm mẹ con Quý phi đắc ý một lần, về sau cũng phải đòi lại.

Lý Ngư quẫy quẫy đuôi vì cái nhìn toàn diện của mình, chờ Cảnh Vương tới sau khi thay y phục.

Cừu thị cũng thấy con cá Cảnh Vương mang tới. Cừu thị đã thầm ghét Cảnh Vương rất lâu, dù Cảnh Vương không có mặt, Cừu thị vẫn muốn hắt nước bẩn vào Cảnh Vương một lần.

Cừu thị dứng dậy, chậm rãi thong thả lại gần, hứng thú nhìn con cá trong bát, tựa như nhớ tới gì đó, cười thầm.

Mục Thiên Chiêu cũng lại gần, cười nói: “Mẫu phi, đây là cá gì vậy, sao nhi thần chưa thấy bao giờ.”

Mục Thiên Chiêu thật sự chưa thấy cá chép dùng làm nguyên liệu nấu ăn bao giờ. Gã thấy mẹ ruột Cừu Quý phi có thái độ như vậy, vì vậy mới hỏi câu này.

Cừu Quý phi mím mím môi, nở nụ cười xinh đẹp nói: “Con ta là thiên hoàng quý tộc, làm sao biết được thứ thô bỉ thế này. Chỉ là loại cá tầm thường nhất được dùng để nấu canh thôi.”

Mục Thiên Chiêu: "..."

Mục Thiên Chiêu không nhịn được mỉm cười: “Thứ được Ngũ Hoàng đế yêu thích quả thật khác thường. Có lẽ nhi thần vẫn nên thỉnh phụ hoàng ban thưởng cho Ngũ Hoàng đệ chút cá quý hơn.”

Nhìn thì có vẻ hai mẹ con đang ngắm con cá, nhưng thực tế lại ngươi một câu ta một câu giễu cợt Cảnh Vương. Lý Ngư cũng chẳng cần nghe lén, quang minh chính đại nghe ngay dưới mắt bọn họ, suýt nữa bị hai người này làm buồn nôn tới chết. Nói ánh mắt chủ nhân cậu không tốt ngay trước mặt cậu —— đây cũng chẳng khác gì hắt bẩn cậu đúng không!

Lại còn bảo cậu thô bỉ, cả Hoàng đế cũng chẳng nói cậu như vậy đâu.

Lý Ngư tức giận vừa vẫy nước vừa nghĩ kế sách.

Cừu thị cũng cá chép nhỏ hấp dẫn trong chốc lát, dù sao Cừu thị cũng chưa từng thấy con cá còn sống như vậy.

Con cá này vừa mới hắt nước làm Cảnh Vương ướt cả người, Cừu thị sẽ không nghĩ là con cá này cố ý, dù sao —— chỉ là một con cá tìm đâu cũng có, chẳng ra gì.

Nhưng Cừu thị chắc chắn sẽ không ngờ tới, lá gan con cá này, đôi khi còn to hơn bà nghĩ!

Vốn dĩ Lý Ngư định hắt nước vào mặt Quý phi, ngay cả Cảnh Vương cậu cũng hắt, tại sao lại phải đặc xá cho một vật hi sinh. Nhưng khi Quý phi lại gần nhìn cậu, Lý Ngư bỗng thoáng thấy một con phượng hoàng rung rinh trên trán Cừu thị, miệng phượng ngậm một viên minh châu rạng ngời rực rỡ to bằng ngón tay cái, chợt lóe lên.

Lý Ngư: "..."

Lý Ngư nghĩ thầm không tốt, một dự cảm xấu nảy lên trong lòng.

Cái này có phải là... viên dạ minh châu nhất định phải có được trong nhiệm vụ nhánh “minh châu sáng trong” không?

Hệ thống yên lặng đã lâu nhẹ giọng nói: “Kí chủ, ngài đã trả lời.”

Lý Ngư: "..."

Hệ thống Hại cá, ngươi vẫn có thể nhạt hơn cơ à!

Cậu là một con cá, làm sao có thể lấy hạt châu trên trán sủng phi của Hoàng đế được!

Trực tiếp hắt nước là không thể rồi, Quý phi còn cách cậu một đoạn, đầu tiên phải dẫn Cừu thị lại gần, càng gần hơn chút nữa.

Sau đó, Lý Ngư quyết đoán lấy đuôi cá ra, vì viên dạ minh châu và Cảnh Vương, hận bà!

Về phần phải dẫn như thế nào...

Cậu nhớ trong truyện, tâm tư Quý phi kín đáo, nên bệnh đa nghi cũng rất nặng.

Lý Ngư bắt đầu nghĩ xấu, đối phó với người xấu thì phải có ý đồ xấu ——

Một con cá, phải làm sao mới trắng bụng được?

Lý Ngư nghịch ngợm lộn ngược, thử chậm rãi hướng bụng lên trên, dữ nguyên tư thế này di chuyển trên mặt nước, không nhúc nhích.

Đối với một con cá thì tư thế này không thoải mái lắm, nhưng chỉ cần kiên trì một lúc thôi, cậu tin sẽ có hiệu quả.

Nhị Hoàng tử nói chuyện với Cừu thị. Góc nhìn của gã đối diện với bát to, đột nhiên thấy cá của Cảnh Vương giật giật kỳ lạ, sau đó ngửa bụng trắng.

“Mẫu phi, con cá này sao vậy?” Nhị Hoàng tử bật thốt lên!

Cừu thị vốn đang thầm đắc ý cũng liếc mắt nhìn, lòng nhất thời nguội một nửa. Cá trắng bụng có phải là chết rồi không, lúc nãy con cá này rõ ràng còn hoạt bát cơ mà...

Một con cá có chết hay không, Cừu thị cũng chả quan tâm làm gì. Nhưng đây là cá Cảnh Vương mang tới trước mặt vua, nếu Hoàng đế biết, trong khi Cảnh Vương đi thay y phục, khi bà và Nhị Hoàng tử ở gần, đột nhiên cá chết, làm thế nào thanh minh được??

Có phải đây là kế sách của Cảnh Vương không, vì bà dùng Phiêu Tuyết làm khó hắn, hắn cũng dùng con cá bị lật giá họa cho bà?

Khả năng này rất cao, nếu không tại sao Cảnh Vương lại cố tình đem một con cá tới gặp Vua, chắc chắn là muốn đâm bà một nhát đây!

Theo kinh nghiệm cung đấu phong phú của Cừu thị, bà lập tức ngấm ngầm cân nhắc, sự hoang mang cũng đồng thời nổi lên!

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường (thêm phiền)

Lý Ngư: Điện hạ, có phải ta rất thông minh, tranh thủ thời gian cho ngươi không??

Cảnh vương:... Phải

Thật ra có cách khác để giải quyết Quý phi, nhưng Cảnh Vương lại bất ngờ bị cá chép nhỏ làm rớt mạng!

_________________________

Dưa Hấu: mới vào năm học mấy buổi thôi mà t đã k chạy kịp lịch đăng chương như thường nữa rồi ;-; chắc là từ nay về sau t k thể 3 ngày một chương nữa. Nhưng t sẽ cố gắng đăng chương sớm nhất có thể, mong mấy bạn thông cảm nha :< C>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play