Lý Ngư muốn lấy lòng Cảnh Vương, cũng không phải không hợp lý.
Cậu đã đọc truyện gốc, biết bạo quân là thiết lập tính cách của Mục Thiên Trì, nhưng trong truyện gốc, không phải ngay từ đầu hắn đã là một bạo quân giết người không chớp mắt.
Lúc Mục Thiên Trì vẫn là bạo quân, cùng lắm cũng chỉ được coi là có tính lạnh lùng yên tĩnh. Vì bẩm sinh bị câm, hắn đã sớm bị tước đi tư cách làm vua. Dù sau đó từ việc là một vị hoàng tử khó được đăng cơ nhất hắn vẫn từng bước đi tới đế vị, dùng thủ đoạn độc ác tắm máu triều đình và hậu cung. Từ một vị vương gia thâm trầm lạnh lùng, lột xác thành bạo quân tàn nhẫn khiến cả thiên hạ phải run sợ.
Sự chuyển biến này không phải thoắt một cái đã thay đổi, thật ra ẩn trong đó là một quá trình tỉ mỉ. Không phải chỉ một sớm một chiều là làm được, trong đó có những bí mật không thể mô tả trong vài câu nói. Trước mắt Mục Thiên Trì vẫn là một vị vương gia, có nghĩa tính cách vẫn chưa trở nên tàn bạo, cũng có nghĩa là, vị bạo quân này vẫn chưa tới mức hở ra là bóp não người ta.
Điểm này có thể nhìn ra từ lúc mèo trắng bị Mục Thiên Trì bắt nhưng không giết.
Mèo trắng lớn đụng phải Cảnh Vương, Cảnh Vương phạt ra phạt. Lúc phạt cũng khiến người khác cảm thấy hắn lạnh lùng vô tình, nhưng sau khi phạt lại thả con mèo ra, không giết nó tại chỗ. Sau khi đăng cơ thành vua, hầu như không có khả năng anh sẽ làm như vậy. Hiện tại Cảnh Vương chỉ có thù trả thù, chứ không tàn bạo. Mà một con cá như cậu còn được Cảnh Vương cứu, chẳng phải là một ví dụ sẵn có còn gì?
Cho nên không khó giải thích tại sao hệ thống muốn cậu làm nhiệm vụ có mục đích: làm đổi tính bạo quân.
Hành động trước khi Mục Thiên Trì vẫn còn là Cảnh Vương, dù sao cũng tốt hơn việc để tới lúc Mục Thiên Trì trở thành bạo quân thật sự mới sửa chữa.
Để hoàn thành nhiệm vụ, Lý Ngư cố ý bỏ đi dáng vẻ của mình. Nếu muốn làm cá cưng của Cảnh Vương, việc lấy lòng chủ nhân cũng là bình thường.
Nhưng muốn Cảnh Vương cảm nhận được sự nhiệt tình từ một con cá lúc lắc bên trong, thực sự rất khó. Lý Ngư thổi bong bóng nửa ngày, miệng cũng chua loét rồi, Cảnh Vương vẫn nhìn, vẫn lãnh đạm như trước, giống y như một tảng băng không thể tan.
Lý Ngư rất nhanh mệt mỏi.
Cậu cố gắng lấy lòng Cảnh Vương như vậy, nhưng lại không thể khiến mặt Cảnh Vương giãn ra chút nào. Ngược lại Vương Hỉ đứng sau Cảnh Vương lại bật cười khe khẽ.
“Điện hạ, ngài nhìn này, con cá ngài cứu sống vậy mà lại có thể hắt xì.”
Khuôn mặt bự của Vương Hỉ đứng sau Cảnh Vương nở nụ cười, hớn hở nhìn cá chép nhỏ thổi bong bóng.
Con cá này hơi ý nghĩa. Lúc trước nó ủ rũ không nhúc nhích, Vương Hỉ còn tưởng nó không sống nổi. Ai ngờ không lâu sau nó lại năng động tinh nghịch.
Lý Ngư: "..."
Ầy, đừng hiểu nhầm, đây không phải hắt xì!
Lý Ngư lập tức thổi bong bóng về hướng Vương hỉ, tỏ ra phản đối.
Hết cách rồi, ai bảo con người không hiểu ngôn ngữ loài cá, quẫy đuôi rất đau, cậu chỉ có thể thổi bong bóng mà thôi.
Lần này Vương Hỉ còn hiểu lầm hơn, cảm thấy cá thổi bong bóng quá nhiều, hơi lo lắng, cẩn thận từng li từng tí hỏi Cảnh Vương: “Điện hạ, có phải con cá này bị bệnh hay không, tại sao lại hắt xì?”
Lý Ngư: "..."
Ngươi mới hắt xì, cả nhà ngươi đều hắt xì!
Cảnh Vương chưa tỏ ý gì, Lý Ngư bị hiểu lầm tức giận nôn ra một hàng bong bóng dài.
Vương Hỉ bắt đầu căng thẳng: “Điện hạ, có phải con cá này bị sặc nước không??”
Cảnh vương: "..."
Mặc dù Cảnh Vương không thể nói, nhưng không phải người mù kẻ điếc, rất sáng suốt. Làm sao mà cá hắt xì với sặc nước được.Vương Hỉ rõ ràng cố ý nói cho hắn nghe, muốn làm cho hắn vui vẻ.
Chỉ có điều con cá này...
Cũng hơi quá năng động.
Mục Thiên Trì chưa từng thấy con cá nào năng động như vậy, nhìn con cá không ngừng thổi bong bóng trong vại sứ Thanh Hoa, nhìn cả mẩu cây thủy sinh trên người con cá, khóe môi bất giác nhếch lên.
“Chủ nhân, ngài nhìn này, mau nhìn bên này đi!”
Nằm trong chăn thủy sinh hơi bất tiện. Lý Ngư chỉ chần chờ một lúc, lập tức quên đi chăn thủy sinh mới mẻ, vui sướng bơi lại chỗ Cảnh Vương.
Bước hai của nhiệm vụ chủ tuyến là tương tác với bạo quân. Cậu vừa thổi mấy cái bong bóng, hệ thống cũng chẳng nói gì, có nghĩa là thổi bong bóng không tính.
Hệ thống hại cá. Từ đầu tới cuối chẳng nói cho cậu xem tương tác nghĩa là thế nào. Lý Ngư đành phải tự tìm hiểu, bạo dạn thử nghiệm. Rất ít khi cậu có thể đối diện với Cảnh Vương. Cậu nhất định sẽ cố gắng nắm lấy cơ hội lần này, tốt nhất là có thể hoàn thành luôn bước thứ hai của nhiệm vụ.
Nhắc tới cũng thấy kỳ diệu. Cảnh Vương bị câm bẩm sinh, còn cậu là cá thì chẳng ai hiểu tiếng cá, cũng chẳng khác gì người câm cả. Xét về mặt nào đó thì cậu và Cảnh Vương cũng được coi là đồng bệnh tương liên(1).
(1) Đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau.
Nhưng cả hai đều không thể nói, giao tiếp khó khăn thì tương tác kiểu gì.
Lý Ngư cố gắng suy nghĩ các trò vặt vãnh mình có thể làm. Nhìn mấy cây thủy sinh xanh mượt bên cạnh đột nhiên cậu nghĩ tới vũ điệu rong biển kỳ bí. Hay là cậu nhảy một đoạn vũ điệu rong biển, không có tương tác, thì tự tạo tương tác?
Cậu càng nghĩ càng thấy đây là một ý kiến hay.
Nhưng trên người cậu vẫn còn vết thương, không thể vẫy đuôi linh tinh. Nếu không động nửa mình cá, chỉ động những chỗ có vết thương nhẹ hơn thì cũng không quá đau.
Nói nhảy là nhảy. Lý Ngư nghĩ mình chính là một mẩu rong biển đáng yêu, khoa trương vặn vẹo nửa người trên, làm liên tiếp cú lộn hình sóng.
Mục Thiên Trì, Vương Hỉ: "..."
Cảnh Vương nhìn chằm chằm cá chép nhỏ. Hắn cảm thấy con cá này không tầm thường, chỉ là Cảnh Vương không tỏ vẻ, trong lòng hơi kinh ngạc cũng không lộ ra ngoài.
Vương Hỉ chỉ thấy mắt ông sắp mù rồi, nuốt nước bọt khó khăn nói: “Điện hạ, con cá này... bị chuột rút à?”
Thật ra phản ứng đầu tiên của Vương Hỉ khi nhìn thấy con cá này uốn ẹo tới lui là nó muốn lấy lòng Cảnh Vương. Từ trước tới nay Vương công công đã nghe tới việc mèo chó thông minh có tính người, vậy con cá này cũng thông minh à?
Lý trí mách bảo ông là không thể, nên Vương công công càng tin vào việc con cá này bị chuột rút.
Lý Ngư: "..."
Ngươi mới chuột rút, cả nhà các ngươi đều chuột rút!!
Vương Hỉ nói nhiều phá vỡ cả bầu không khí, Lý Ngư mặc kệ tiếp tục nhảy xuống lùm cây múa máy.
Cậu nhảy lâu như vậy, hệ thống vẫn chẳng nhắc nhở gì. Lý Ngư cũng chẳng nhảy nữa, đứng trên giường đá trắng nghỉ ngơi.
Sau khi xuyên thành cá, kỹ năng đầu tiên cậu biết là bơi lội, bây giờ chìm chìm nổi nổi trong nước lâu cũng đã vô cùng quen.
Cảnh Vương vẫn nhìn chằm chằm cậu, thấy cá bất động, suy tư.
Vương Hỉ lập tức tìm thấy chỗ xen vào: “Điện hạ, tại sao con cá này lại bất động?”
Lý Ngư: "..."
Làm cá cưng thật là khó, sao luôn gặp phải người thiếu đòn thế này!
Lý Ngư kiềm chế xoay người. Cậu không thể tức giận, phải dành sức vào việc mau chóng hoàn thành nhiệm vụ mới được.
“Này, hệ thống, tương tác có nghĩa là thế nào?”
Lý Ngư thử gọi hệ thống, cả vũ điệu rong biển cũng không gọi là tương tác, nhiệm vụ này cũng khó quá rồi.
Hệ thống hình như cũng không nhìn nổi, nhắc cậu: “Tương tác chính là kiểu anh tới em đi.”
Lý Ngư: "..."
Lý Ngư đã hiểu vì sao cậu làm nhiều thứ như vậy, nhưng lại không thể thuận lợi hoàn thành bước hai. Bởi vì từ đầu tới cuối chỉ có mỗi con cá là cậu làm mà thôi, Cảnh Vương cũng chẳng làm gì, thì làm sao có thể gọi là “anh tới em đi” được!
Vậy, làm sao mới có thể làm Cảnh Vương động?
Lý Ngư rơi vào trầm tư. Dù sao đây cũng là vị chủ nhân bạo quân mà ngay cả vũ điệu rong biển cũng không đả động được, hu hu hu, cuộc đời làm cá quá khó khăn.
Lý Ngư tập trung tinh thần nghĩ, Vương Hỉ cũng nhìn chằm chằm nó.
Vương công công có tính toán của mình. Cá chép nhỏ được Cảnh Vương tự tìm thấy, tự cứu, tự đưa tới vườn ngự uyển này. Vương Hỉ đi theo Cảnh Vương đã nhiều năm, biết rằng lòng điện hạ mặt lạnh còn lạnh hơn mặt ngài ấy, vô cùng để ý tới bất kỳ người hay chuyện nhỏ nào. Bây giờ lại có thái độ khác mà ra tay cứu con cá này, điều này nói lên việc gì?
Nói lên việc con cá này lọt vào mắt điện hạ. Điện hạ nhà ông có hứng thú với con cá này. Còn chuẩn bị cả vại cá cho nó, để cá vào trong, đây không phải là muốn nuôi cá thì còn là gì!
Điện hạ nuôi cái gì cũng được. Vương Hỉ vui không ngậm được mồm. Điện hạ lạnh như băng nhà ông cuối cùng cũng có chút ấm áp.
Vương Hỉ nói loanh quanh mấy lần chính là vì không dám nói thẳng. Chỉ sợ nếu ông nói thẳng ra Cảnh Vương lại nổi tính cứng đầu không muốn nuôi, vậy nên mới nói lòng vòng.
Ông phát hiện ánh mắt Cảnh Vương luôn nhìn theo cá chép nhỏ. Lúc cá chép nhỏ uốn éo tới lui, Cảnh Vương vẫn chưa tỏ vẻ rõ ràng, cũng không quay đầu bỏ đi ngay. Cá chép nhỏ bất động, vẻ mặt Cảnh Vương cũng không thay đổi, khóe môi khó khăn lắm mới nhếch lên lại hạ xuống cực nhanh.
Có nghĩa là ngài ấy không vui.
Vương Hỉ nhìn thấy mà lòng lo lắng. Nuôi cá không phải nuôi như vậy, chỉ nhìn thôi thì sao mà được?
Vương Hỉ nghĩ Cảnh Vương chưa nuôi cá bao giờ, cũng chưa từng nuôi động vật còn sống, không biết đối phó thể nào. Vương Hỉ dò xét hỏi: “Điện hạ, có phải con cá này... đói nên mệt không?”
Mục Thiên Trì liếc ông một cái.
Vương Hỉ biết là có ý bảo ông nói tiếp, cười giải thích: “Người đói bụng sẽ mệt, lão nô nghĩ là, con cá này cũng giống người, cũng phải ăn no mới có sức. Lão nô đã chuẩn bị ít thức ăn cho cá, hay ngài để lão nô cho nó ăn đi.”
Mục Thiên Trì nghĩ một lúc, nhẹ nhàng gật đầu.
Vương Hỉ khom người, quen tay lấy hai hộp trúc nhỏ trong tay áo ra, lần lượt mở ra. Trong mỗi hộp đều được đổ đầy thức ăn cho cá màu xanh và hồng, từng viên được nặn nhỏ như hạt gạo.
Mục Thiên Trì: "..."
Vương Hỉ lấy mấy viên thức ăn cho cá ra, ném vào trong vại sứ Thanh Hoa ngay trước mặt Cảnh Vương.
Lúc đang miệt mài nghĩ Lý Ngư gửi thấy mùi đồ ăn. Sau khi xuyên thành cá cậu còn chưa ăn gì, bụng rỗng tuếch lập tức kêu ùng ục.
Có đồ ăn ngon à?
Lý Ngư lấm lét nhìn trái phải, những hạt tròn hồng hồng xanh xanh ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của cậu. Vật này có mùi vô cùng thơm, còn hấp dẫn hơn mấy món sơn hào hải vị cậu đã từng ăn.
Đói bụng sẽ không có sức làm nhiệm vụ... Lý Ngư lập tức thuyết phục bản thân bơi tới, xoay một vòng quanh khoảng nước được thức ăn màu đỏ bao lấy.
Hình như cái này là... thức ăn cho cá?
Nghe nói thức ăn cho cá có cái là bột mì cũng có cái là giun, không biết đây là loại nào, nhưng mùi thơm quá thật muốn ăn...
Lý Ngư vừa chửi bản thân thích ứng khẩu vị của cá quá nhanh vừa thèm ăn tới chảy nước miếng.
Cuối cùng, vẫn là cơn đói chiến thắng tự tôn.
Cá... ăn đồ ăn kiểu gì nhỉ??
Lý Ngư do dự tới gần, dùng vây cá khều nhẹ một hạt thức ăn cho cá.
Đột nhiên —— cậu cảm nhận được một ánh mắt dính chặt lên người cậu.
Lý Ngư ngẩng đầu, thấy đôi mắt đen nhánh của Cảnh Vương, không chớp mắt nhìn cậu.
Lý Ngư: "..."
Cậu, vốn định văn nhã, dùng vây cá “nâng” thức ăn lên ăn, nhưng nếu Cảnh Vương nhìn ra cái gì đó sai sai...
Cảnh Vương tuy là người câm, nhưng rất thông minh!
Lý Ngư nhanh chóng ngậm thức ăn cho cá, rồi lại chuồn vào cái chăn thủy sinh.
Cậu mà ăn như cá trước mặt Cảnh Vương không hiểu sao cậu lại thấy hơi lúng túng, tốt nhất là chốn đi mà ăn, ăn xong rồi làm nhiệm vụ.
Thức ăn cho cá tươi mới tan trong miệng rất nhanh, Lý Ngư bẹp bẹp miệng ăn vài miếng, tốt quá, là bột mì vo viên!
Nhưng tại sao cái mùi nồng nặc này, lại giống thịt xé sợi hương cá nhỉ?
... Kệ nó, có ăn là được. Giống thịt xé sợi hương cá cũng được, coi như an ủi cậu về việc không thể ăn đồ ăn của người.
Lý Ngư nhanh chóng ăn hết viên thức ăn cho cá màu hồng, nhưng bụng cậu vẫ đói, cậu định lấy thêm mấy viên nữa.
Bởi vì cậu biết Cảnh Vương đang nhìn cậu, cậu sợ bị phát hiện ra điều không đúng, lần nào cậu cũng lấy một viên đem đi, đầu trộm đuôi cướp ăn xong rồi quay ra lấy viên khác.
Dần dần cậu phát hiện, viên thức ăn màu hồng ngon hơn màu xanh, màu xanh hơi nhạt.
Cảnh Vương bên này nhìn cá chép nhỏ ăn một lúc, ánh mắt càng ngày càng tối.
Hắn cảm giác động tác dùng vây đẩy viên thức ăn của cá chép nhỏ lúc nãy hơi giống người.
Chỉ là rất nhanh, cậu lại giữ chừng mực bơi ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh vương nuôi cá, người bận tâm nhất là Vương Hỉ, ha ha ha!
Tiểu kịch trường:
Lý Ngư: Viên màu hồng thật ngon, chủ nhân em muốn nhiều viên màu hồng hơn! *Giơ vây cá*
Cảnh vương: Ngoan, về sau còn có nhiều đồ ngon hơn, em có muốn không?
Thật ra thịt xé sợ hương cá không có cá bên trong, giống như không có vợ trong bánh bà xã(2)
(2) Bánh bà xã: Theo như trang Discover Hong Kong, bánh bà xã là một món bánh được sáng tạo bởi một người phụ nữ ở tỉnh Quảng Đông (Trung Quốc), món bánh này được người chồng của cô mang đi giới thiệu với nhiều người và nhận về vô số lời khen ngợi. Quá tự hào và yêu thương vợ mình, anh chồng đã gọi món bánh này là bánh bà xã. Đến hiện tại, cứ 10 người du lịch Hong Kong là đến 9 người mang về món bánh này làm quà. (Kênh 14)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT