Thật ra kêu Diệp thế tử vào trong xem cũng được, nhưng ai bảo
chó của Diệp thế tử khiến Cảnh Vương không vui chứ, vào phòng xem sao thấy rõ bằng
xem ở ngoài được.
Diệp Thanh Hoan không cần chờ bao lâu đã được chiêm ngưỡng một
bể cá thủy tinh cao nửa người, Diệp Thanh Hoan há hốc mồm. Cũng không phải là
Diệp thế tử chưa từng thấy thủy tinh, mà khiến y ngạc nhiên là bể cá đầy đá
quý, sáng muốn mù mắt Diệp Thanh Hoan. Mà trong bể cá này lại chỉ nuôi một con
cá chép màu đen bình thường mà thôi.
“Không phải là huynh dốc hết gia sản vào bể cá rồi đó chứ?”
Diệp Thanh Hoan nói thầm.
Diệp thế tử cũng không quá để ý đến việc thú cưng có quý hay
không. Nhưng Cảnh Vương chiều cá đến mức này còn lạ hơn cả bản thân con cá.
Y vốn định khoe khoang cái vòng vàng trên cổ chó nhà mình,
nhưng lại không so nổi với bể của Cảnh Vương. Vòng vàng còn có giá, chứ cái bể
cá này và những thứ bên trong thì sợ là có tiền cũng mua không nổi.
Cảnh Vương dùng vẻ mặt như nhìn thằng ngốc nhìn Diệp Thanh Hoan.
Diệp Thanh Hoan cứng người, nhớ ra Cảnh Vương là kẻ có tiền, chỉ là bình thường thâm tàng bất lộ, sao hôm nay lại khoe khoang rồi?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.