Beta: Dẹo
Lý Ngư biết, cậu đã phạm phải một lỗi lớn.
Nghĩ cũng không muốn nghĩ, nhất định Cảnh Vương đã bị chọc tức rồi. Vậy mà cậu còn hắt nước lên người Cảnh Vương, thừa dịp Cảnh Vương vắng mặt náo loạn Càn Thanh Cung tới mức gà chó không yên. Bây giờ lại còn vô lễ với Cảnh Vương, Lý Ngư cũng tự cảm thấy rằng Cảnh Vương không bóp chết cậu tại chỗ chắc chắn là nhờ tổ tiên phù hộ.
Cậu đã quên mất tại sao cậu chạy được từ tay Cảnh Vương về bể cá, rồi lại nằm lên giường đá trắng như thế nào. Cá dễ ngủ, nhưng cậu lăn lộn lại quá nửa đêm vẫn chẳng buồn ngủ chút nào. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào vại sứ Thanh Hoa, làm nước lấp lánh ánh sáng cả một khoảng. Lý Ngư cảm giác sự hồn bay phách lạc của cậu đã tốt hơn một chút.
Rút kinh nghiệm xương máu, dù da mặt cậu có dày đi chăng nữa thì nhiệm vụ “minh châu sáng trong” cũng không thể được thực hiện tiếp. Nhiệm vụ về sau cần làm sẽ có thêm cơ hội trở về hình người, vẫn nên từ bỏ nhiệm vụ nhánh, tăng cường hoàn thành nhiệm vụ chính trước.
Lý Ngư khó khăn thuyết phục bản thân, chuẩn bị một lòng nghiên cứu tiếp theo phải “ở chung” với Cảnh Vương thế nào. Nhưng cái tiền án này đã khiến cậu có bóng ma, vừa thấy Cảnh Vương là cậu lại ngượng ngập, luôn cảm thấy miệng cá còn vương chút xúc cảm mềm mại lúc đó, đuôi cá như bị nướng trên lửa, chỉ chốc lát là thiêu cháyu cả con cá.
Sao lúc trước cậu lại không nghĩ ra, hai loại hạt đấy đều khá giống nhau nhỉ.
Lý Ngư buồn bực vùi đầu vào chăn bằng cỏ thủy sinh. Chắc là Cảnh Vương cũng không thoải mái, bị một con cá cắn chỗ đó, chắc sẽ thành trò cười cả đời.
Hơn nữa cậu lại còn cứ ra vẻ đã chết, ở phòng Cảnh Vương, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu cũng thấy, bây giờ không biết mua thuốc hối hận ở chỗ nào.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).