Mẹ Tô đeo tạp dề đứng ở huyền quan nhìn Tô Khanh thay giày, rất nhanh đã phát hiện ra điểm bất thường của cô, liền hỏi:"Tiểu Khanh, mặt con sao thế? Đỏ như tôm luộc, cảm rồi à?"

Tô Khanh chột dạ sờ sờ mặt mình, nói bừa:"Không phải đâu ạ, vừa nãy con chạy bộ nên mặt hơi đỏ."

"Giờ này chạy bộ làm gì? Còn cầm theo túi xách chạy bộ?" Mẹ Tô cảm thấy vô cùng kì quái, cằn nhằn:"Thật không hiểu nổi con."

Tô Khanh ôm vai mẹ Tô, đẩy mẹ đi về phía nhà bếp, nói:"Mẹ tiếp tục nấu cơm đi, đừng quan tâm đến con."

Mẹ Tô vừa đi vào bếp vừa lẩm bẩm:"Đứa trẻ này sao vậy nhỉ?"

Buổi tối Tô Khanh không ăn cơm, ở trong phòng chăm chỉ soạn giáo án. Điện thoại dựng ở dưới đèn bàn, trên màn hình hiện ra khuôn mặt đẹp trai góc cạnh của Ninh Triết đang xoay tới xoay lui.

Mái tóc dài được cô búi lên cao, trước trán lòa xòa vài cọng tóc mái bị rớt lại, sống mũi vắt vẻo một cặp kính gọng vàng. Nhìn qua liền thấy xinh đẹp mang theo một sự nhã nhặn, thanh cao lại còn có tri thức hiếm có.

Ninh Triết nghiêng đầu ngắm nhìn cô một lúc lâu, khẽ lên tiếng:"Khanh Khanh nhà chúng ta lớn lên thật xinh đẹp."

Cô ngẩng đầu nhìn anh:"Vậy lúc nhỏ không đẹp sao?"

Anh cười:"Đẹp, càng lớn càng đẹp."

"Vậy sau này em bảy mươi tuổi sẽ đẹp hơn sao?"

Cô hỏi.

Anh thành thực gật đầu:"Tất nhiên. Khanh Khanh nhà chúng ta lúc nào cũng xinh đẹp."

Cô hài lòng cười rộ lên, giơ ngón cái cho anh:"Nói hay lắm."

Hai người đang nói chuyện điện thoại, bỗng nhiên phòng Tô Khanh vang lên tiếng gõ cửa. Cô đi tới mở cửa, nhìn thấy mẹ Tô mặt mày vui vẻ gọi cô:"Có khách đến tìm con."

Tô Khanh tò mò:"Là ai vậy ạ?"

Mẹ Tô nhìn xuống bên dưới, đáp:"Là một chàng trai, trông rất đẹp trai, hơn nữa còn cao ráo, nói là bạn cũ của con lúc ở Thụy Sĩ. Cậu ấy nói cậu ấy họ Hoàng."

Đầu Tô Khanh liền xuất hiện cái tên Hoàng Kỉ, cô a một tiếng, nói:"Vâng, con sẽ xuống ngay, mẹ xuống trước đi ạ."

Mẹ Tô đi khỏi, cô đóng cửa phòng, trở lại bàn cầm điện thoại lên, nói:"Bây giờ em phải xuống dưới tiếp khách, chút nữa chúng ta nói tiếp."

Bên trong màn hình vẻ mặt Ninh Triết rất lạnh lùng:"Nam nhân đến tìm em vào giờ này? Anh ta là ai vậy?"

Cô vội giải thích:"Anh ấy là Hoàng Kỉ, năm năm trước bọn em quen nhau ở Thụy Sĩ, chỉ là bạn học thôi."

Ninh Triết gằn từng chữ:"Bọn em? Em nói nghe thuận miệng nhỉ?"

"Không phải." Cô vội sửa lại:"Em và anh ấy."

Đột nhiên Ninh Triết đứng dậy, điện thoại rung lắc, có tiếng anh truyền đến:"Anh đến nhà em."

Tô Khanh hoảng hốt ngăn cản:"Đừng, anh đừng đến. Hoàng Kỉ chỉ là đến thăm bạn học thôi, em và anh ấy không có gì cả. Ninh Triết, anh đừng có làm bừa đấy."

Nửa phút sau Ninh Triết mới xuất hiện ở trước màn hình, dáng vẻ giận dỗi nói:"Nhưng anh không yên lòng."

Cô cau mày:"Anh không tin em à?"

Anh lập tức lắc lắc đầu:"Đâu có. Anh sợ anh không đủ tốt, sợ em bỏ rơi anh."

Cô cười, dịu giọng an ủi anh:"Đừng lo lắng, trong lòng em chỉ có anh thôi."

Người nào đó cuối cùng vẫn là bị cô dỗ cho vui vẻ, vậy cô mới có thể thuận lợi cúp máy.

Cô vừa mới xuống tới nửa cầu thang đã nghe thấy giọng nói ôn hòa dễ nghe của Hoàng Kỉ.

"Vâng, cháu về nước lập nghiệp luôn ạ."

Nhìn thấy cô đi tới, bố Tô gọi một tiếng:"Tiểu Khanh, mau qua đây đi."

Hoàng Kỉ quay đầu nhìn cô, mỉm cười:"Tiểu Khanh."

Tô Khanh ngồi xuống bên cạnh mẹ Tô, cười nói:"Hoàng Kỉ, anh về nước khi nào sao không nói cho em biết vậy?"

Mấy năm cô ở Thụy Sĩ có chút lạc lõng, cũng may là có Hoàng Kỉ tốt bụng nhiệt tình giúp đỡ cô. Anh học trên cô một khóa, là nhân tài sáng của trường đại học.

Hoàng Kỉ đáp:"Vừa về nước nhiều việc phải làm quá nên nhất thời quên mất. Anh nhớ ra liền vội đến thăm em và hai bác."

"Sao anh biết nhà em thế?" Tô Khanh không khỏi hiếu kì.

Hoàng Kỉ:"Lúc trước hai bác hay gửi đồ đến cho em, anh thường xuyên nhận đồ giúp em, nên đã nhớ địa chỉ."

Bố Tô ở bên cạnh khen ngợi anh ấy:"Tiểu Hoàng đúng là có trí nhớ tốt."

Tô Khanh khẽ gật đầu với anh:"Cảm ơn anh nhé. Làm phiền anh đích thân đến đây."

"Khách sáo vậy làm gì? Chúng ta cũng quen biết khá lâu rồi, chuyện nên làm mà." Hoàng Kỉ xua tay nói.

Nói chuyện một lát thì Hoàng Kỉ ra về, Tô Khanh lịch sự tiễn anh ra ngoài.

Cô còn chưa kịp lên tiếng, Hoàng Kỉ bỗng nhiên quay người lại, trầm giọng nói:"Tiểu Khanh, thật ra anh về nước là vì có một chuyện muốn nói với em."

Cô không hiểu ý anh, "Có chuyện gì không thể nhắn tin cho em sao, còn vất vả về nước vậy?"

Hoàng Kỉ hít một hơi sâu, chậm rãi nói:"Anh thích em, em cho anh một cơ hội để hẹn hò với em nhé?"

Chỉ vì chuyện này?

Tô Khanh liền rơi vào khó xử. Cô rũ mi mắt, "Hoàng Kỉ, xin lỗi."

Chỉ như vậy cũng khiến Hoàng Kỉ hiểu được đáp án. Anh ngẩn người một lúc, lại bật cười, "Không sao, không việc gì em phải xin lỗi cả. Không hẹn hò cũng không sao, là bạn bè cũng tốt."

Tô Khanh áy náy ngước mắt nhìn anh, dịu dàng an ủi, "Em xin lỗi, em có bạn trai rồi, không thể đáp trả tình cảm của anh. Anh tốt như vậy, nhất định sẽ sớm tìm được người phù hợp hơn em."

"Bạn trai sao?" Hoàng Kỉ bắt đúng trọng tâm, dựng lông mày nhìn cô, "Là người em đã nhắc tên khi uống say ở quán bar?"

Vừa nói anh vừa tỉ mỉ nhớ lại cái tên hôm đó cô liên tục gọi, "Họ Ninh, Ninh gì nhỉ?"

Tô Khanh đáp:"Ninh Triết ạ."

Hoàng Kỉ ồ một tiếng:"Là Ninh Triết. Anh nghe em nhắc tên cậu ấy rất nhiều, hẳn là em rất yêu cậu ấy."

"Vâng ạ, rất yêu." Tô Khanh không che giấu tình yêu của mình.

Hoàng Kỉ không nghe tiếp được, vội vàng tạm biệt cô rồi rời đi, trước khi đi còn không quên chúc cô hạnh phúc.

Tô Khanh cong môi cười, nhớ đến dáng vẻ khó ở của Ninh Triết, nhanh chân về phòng để gọi cho anh.

Ninh Triết nghe máy rất nhanh. Không chờ anh lên tiếng, cô đã nói trước, "Anh vẫn chưa ngủ sao?"

Bên trong điện thoại vang lên giọng nói rất ấm của anh:"Vẫn còn sớm. Với lại anh đang chờ em, sao có thể ngủ được."

Cô cười:"Để anh chờ lâu rồi."

"Đừng nói mấy lời khách sáo vậy với anh." Giọng điệu anh rất tốt:"Sao rồi, nói chuyện thế nào?"

"Không thế nào cả. Anh ấy hỏi em có thể cho anh ấy một cơ hội không, em nói rằng em có bạn trai rồi." Cô thành thật kể lại.

Ninh Triết cũng không tức giận, ngược lại còn cười thành tiếng, hỏi cô:"Bạn trai em là ai thế?"

Cô trêu anh:"Là một người rất ưu tú, chắc chắn anh sẽ không biết đâu."

"Vậy à?" Anh kéo dài giọng nói:"Tiếc thật, anh cũng muốn hẹn hò cùng em. Hay là chúng ta lén lút hẹn hò đi, bạn trai em không biết được đâu."

Cô nhăn mày đáp:"Như thế không được. Em rất yêu bạn trai em, anh đừng dụ dỗ em."

"Bạn trai em thật có phúc khí a." Ninh Triết cười, tiếng cười rất có ý vị:"Bạn trai em ưu tú thế nào? Anh cũng rất ưu tú, hay em xem xét đến anh thử đi?"

"Không được." Cô cũng cười theo anh:"Bạn trai em là một hũ dấm to, em không dám xem xét ai cả, cũng không muốn xem xét."

"Được, tốt lắm." Anh tán thưởng cô:"Em chung thủy như vậy, có lời khen ngợi dành cho em. Bạn trai em nhất định cũng rất yêu em, ngày mai bạn trai em sẽ đến đón em đi làm, em không được từ chối."

Tô Khanh cười tới cao hứng:"Em cũng không muốn từ chối đâu haha."

Anh dịu giọng nói:"Vậy bây giờ mau đi ngủ sớm đi, anh không quấy rầy em nữa."

"Được thôi. Anh cũng mau đi ngủ sớm đi nhé." Cô vui vẻ nói.

Anh khẽ ừm một tiếng, đáp:"Anh biết rồi. Bảo bối ngủ ngon, anh yêu em."

Trong lòng cô tràn ra dư vị ngọt ngào.

Cô mỉm cười:"Em yêu anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play