Buổi chiều Ninh Triết rất đúng hẹn xuất hiện ở trước cổng trường đại học A.
Nhìn thấy một chiếc Bentley màu xám tro sang trọng đỗ trước trường, không khỏi khiến các sinh viên qua lại trầm trồ. Còn có vài người lén lút lấy điện thoại ra chụp lại chiếc xe, hình ảnh rất nhanh lan truyền trên diễn đàn sinh viên của trường.
Tô Khanh chậm rãi đi bộ về phía cổng trường, bỗng nhiên nghe thấy sinh viên đi xung quanh đều đang bàn tán gì đó. Cô hơi tò mò không biết là có chuyện gì bên ngoài cổng trường mà lại náo loạn như vậy, bước chân liền nhanh hơn một chút.
Có một bạn sinh viên đi vội quá liền va phải cô, điện thoại trên tay bạn sinh viên kia rơi xuống. Cũng may Tô Khanh nhanh tay chụp lấy, mới tránh điện thoại bị rơi vỡ.
Bạn kia rối rít cúi đầu:"Xin lỗi giáo sư."
"Lần sau đi đường cẩn thận chút nhé." Giọng nói của Tô Khanh ôn hòa hiền dịu.
Cô đem điện thoại định trả về cho bạn sinh viên kia, đột nhiên nhìn thấy tấm hình bạn ấy đang xem trên điện thoại rất quen mắt. Cô kéo điện thoại lại gần, xác định người trong hình chính là Ninh Triết.
Một thân tây trang thẳng tắp dựa bên cạnh siêu xe sang trọng, góc nghiêng hoàn mỹ cùng với phong thái rất hút mắt. So với các tổng tài trong tiểu thuyết, chắc cũng giống tới năm, sáu phần.
Cô hỏi:"Cái này là?"
Bạn sinh viên kia hào hứng nói:"Thưa giáo sư, hình ảnh này hiện đang rất hot trên diễn đàn sinh viên trường đấy ạ. Không biết là vị tổng tài nào đến đón phu nhân, dừng siêu xe trước cổng trường chúng ta, khiến mọi người đều trầm trồ ngưỡng mộ."
Mắt Tô Khanh mở to, lập tức đem điện thoại trả lại cho bạn sinh viên kia, lúng túng nói:"Cảm, cảm ơn em."
Cô nhìn về phía cổng trường xa xa, đột nhiên không muốn đi về đó nữa. Cô không muốn trở thành tâm điểm chú ý. Nghĩ vậy, cô liền muốn quay đầu đi về phía cổng phụ.
Nào ngờ vừa quay người, liền bị một giọng nói thanh lạnh quen thuộc kéo lại.
"Em muốn đi đâu?"
Tô Khanh đứng im tại chỗ, chậm rãi quay đầu nhìn anh, một thân tây trang giống hệt trong ảnh từ trong đám đông sinh viên tiến về phía cô. Trong lòng Tô Khanh hoảng hốt, đúng là chạy trời không khỏi nắng.
Trước hàng chục, hàng trăm ánh mắt tò mò hiếu kì, Ninh Triết rất tự nhiên đứng trước mặt cô, cong môi cười:"Trốn anh hả?"
Cô thật sự muốn biến mất ngay lập tức.
Đừng khoa trương như vậy mà, cô không muốn mới ngày đầu đi dạy đã trở thành tâm điểm chú ý.
Ninh Triết nhìn thấy cô ngẩn người như vậy, liền giơ tay chọc chọc vào má cô:"Sao thế?"
Tô Khanh bị dọa cho hoảng sợ vội vàng nắm lấy ngón tay kia của anh, kêu lên:"Đừng."
Không ngờ hành động cô làm ra còn thân mật hơn hành động của anh.
Trong phút chốc, trên diễn đàn lại xuất hiện thêm một bài đăng. Hình ảnh vị tổng tài bí ẩn kia nắm tay giáo sư Tô của họ được đăng lên thu hút rất nhiều sự chú ý. Sinh viên nam đều kêu khóc muốn tổng tài kia trả lại giáo sư Tô cho họ, sinh viên nữ lại nuốt nước mắt vào trong nói rằng quả nhiên chỉ có người ưu tú như giáo sư Tô mới xứng với tổng tài trong truyền thuyết.
Diễn đàn sinh viên trường rất nhanh liền bùng nổ.
Tô Khanh nhìn một bàn đầy món ăn phong phú, khóe môi giật giật:"Anh đây là muốn no chết?"
Ninh Triết nghiêng đầu, ôm má lười nhác nhìn cô, cười nói:"Mấy món này món nào em cũng thích, nên anh dứt khoát gọi hết cho em."
"Nhưng em cũng không ăn hết nhiều như vậy." Cô liếc mắt nhìn con người đang rất vui vẻ trước mắt.
Anh đáp:"Không sao, béo chút vẫn đẹp."
Cô cầm đũa, trừng mắt với anh:"Đừng nói nữa, mau ăn đi."
"Được." Anh ngoan ngoãn nghe lời cầm đũa lên, ăn được một lát bỗng nhiên dừng lại, đeo bao tay vào, bắt đầu bóc vỏ tôm.
Tô Khanh cũng chú ý tới động tác đó của anh, khẽ hỏi:"Anh thích ăn tôm từ khi nào vậy?"
Ninh Triết không nhìn cô, tập trung bóc vỏ tôm, chỉ nói:"Em thích, anh bóc cho em."
Không tới năm phút sau anh đã đem đến trước mặt cô một chén đầy ắp tôm đã được lột vỏ sạch sẽ, còn nhẹ nhàng nói:"Ăn chậm thôi, đừng để bị nghẹn."
Tô Khanh cảm thấy rất xúc động, bởi vì chưa từng có ai bóc tôm cho cô ăn, kể cả bố Tô. Cô ăn một con tôm, cuối cùng cũng chịu cười với anh, thanh âm dịu dàng ôn nhuận:"Cảm ơn anh."
Vốn cảm thấy việc lột tôm cho cô cũng không có gì vất vả, ngược lại còn đổi được một nụ cười của cô, Ninh Triết đột nhiên cảm thấy bóc một xe tải tôm đến gãy tay cũng xứng đáng.
Anh im lặng mỉm cười, ngắm cô gái trước mắt thật kĩ. Anh đã bỏ lỡ cô năm năm, anh phải nhìn cho đủ đã.
Sau khi ăn cơm xong anh lái xe đưa cô về. Tô Khanh tháo dây an toàn, cầm túi xách chuẩn bị rời đi, cổ tay đột nhiên bị anh nắm lại.
Cô quay đầu nhìn anh:"Sao thế?"
Ánh mắt Ninh Triết nhìn cô ôn nhu như nước, hỏi:"Chỉ như vậy mà đi sao?"
"Anh còn muốn thế nào nữa?" Cô tỏ ra không hiểu.
Ninh Triết cong môi cười:"Không có gì muốn nói với anh hả?"
Tô Khanh suy nghĩ một lát, trước ánh mắt mong chờ của anh, nhẹ nhàng nói:"Lái xe cẩn thận, cảm ơn anh vì bữa cơm hôm nay."
Sắc mặt Ninh Triết lập tức tối sầm, thấp giọng nói:"Không được nói mấy lời khách sáo với anh."
Tô Khanh mím mím môi:"Vậy thì phải nói gì?"
Ninh Triết không do dự liền nói:"Nói em yêu anh, sau đó hôn anh một cái."
Đầu mày Tô Khanh nhíu lại, cô đè thấp giọng nói:"Ninh Triết, anh đừng tưởng em không còn giận anh nữa. Nói gì thì chúng ta cũng đã chia tay rồi, anh đừng làm loạn."
Nhắc tới hai chữ chia tay, trong lòng Ninh Triết cực kì sợ hãi. Anh vội vàng dùng cả hai tay nắm lấy tay cô, thành khẩn nói:"Em đừng nói chúng ta đã chia tay, anh rất sợ."
"Anh cũng không mở lời nói chúng ta quay lại, dựa vào đâu em không được nói chúng ta đã chia tay? Huống hồ đó còn là sự thật."
Tô Khanh nhìn thái độ của anh, nhịn sự xót xa trong lòng xuống, cô còn muốn chọc anh thêm một lát.
Ninh Triết ngẩng đầu nhìn cô, cười cười:"Em đang ngầm chỉ bảo anh sao?"
"Em đâu có, anh đừng nghĩ lung tung."
"Khanh Khanh." Ninh Triết siết chặt tay cô, cực kì chân thành nói:"Anh sai rồi, em đừng giận anh nữa. Chúng ta có thể nào đừng chia tay được không?"
Đối diện với sự chân thành này của anh, Tô Khanh sớm đã buông bỏ thành trì trong lòng mình. Nhưng cô không thể mất mặt như vậy được, đành giả vờ nói:"Không được, em còn phải suy nghĩ thêm đã."
"Sao phải suy nghĩ thêm?" Nội tâm Ninh Triết tràn ra vài phần khẩn trương cùng lo sợ, anh run rẩy hỏi:"Khanh Khanh, em không còn yêu anh nữa sao?"
Tô Khanh vốn chỉ muốn chọc anh, nên mới nói:"Đúng vậy. Năm năm rồi, em dĩ nhiên không còn yêu anh nữa."
Nghe mấy lời đau lòng đó, tâm can Ninh Triết ẫn ẫn đau. Anh bỗng nhiên thả tay cô ra, cúi thấp đầu trầm mặc không nói một lời.
Tô Khanh thấy anh không phản ứng, sợ rằng đùa quá trớn khiến anh tổn thương. Cô liền nghiêng người tới gần vỗ lên vai anh:"Ninh Triết, anh tức giận à?"
Anh không trả lời lại cô. Nửa phút trôi qua anh mới chậm rì rì ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ ửng, vừa có chút tức giận lại vừa có chút bất lực, gắt gao nắm chặt tay cô:"Khanh Khanh, đừng không yêu anh mà, anh sẽ đau lòng lắm."
Trời đất trong lòng Tô Khanh như sụp đổ. Anh vậy mà nghe cô nói không yêu anh nữa liền muốn khóc? Thương tâm tới mức độ này, cho dù cô có kiên cường tới đâu, cũng không chịu được.
Cô chua xót ôm chặt anh, tay luồn vào trong tóc anh, ôn hòa nói:"Em chỉ nói đùa chọc anh thôi, anh đừng tin."
Ninh Triết gục đầu trên vai cô, tay vòng qua ôm chặt lấy eo cô, giọng nói tựa hồ như nghẹn ngào:"Em nói thật?"
"Ừm, không yêu anh là nói đùa."
Cô dịu dàng dỗ dành anh.
Ninh Triết lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại, khóe miệng lại không nhịn được cong lên, lặp lại câu hỏi:"Vậy chúng ta có thể không chia tay nữa không?"
Tô Khanh dùng hai tay nâng mặt anh lên, chủ động cúi người hôn xuống môi anh, khẽ nói:"Có thể."
Ninh Triết lấn tới hôn cô thật mãnh liệt, môi lưỡi va chạm cực kì ái muội, sau đó thì thầm bên tai cô:"Lần này anh sẽ không vì cái gì mà buông tay em nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT