Buổi đính hôn diễn ra vào chiều, một mình tôi đi đến hội trường, nơi đông đúc chen chúc khiến người tuyệt vọng, mệt mỏi vô lực. Ngày đó mãi đến tận khi nghi thức bắt đầu mới thấy người anh mời đến không nhiều, đều là chút bạn bè thân thích tương đối gần gũi, tôi cũng quen biết hơn phân nửa, người tôi không biết đều là bên Mạnh Cầm. Sau đó không lâu, anh cuối cùng cũng dắt tay Mạnh Cầm đi ra. Một thân tây trang màu đen, bên trong là áo sơmi màu trắng có chút hoa văn, cùng với nơ màu đen chứ không phải cà vạt. Mạnh Cầm cũng trang phục tỉ mỉ, một bộ lễ phục trễ vai màu xanh nhạt, tóc thẳng tắp, cùng chút trang sức. Tất cả mọi người đều cảm thấy trai tài gái sắc, là một cặp trời sinh, tôi cũng như vậy.

Tất cả mọi người đều chân thành chúc phúc, dì Hàn và chú Hàn cười ngọt ngào hơn so với bất cứ lúc nào. Cảm giác không cam lòng của tôi vào lúc bọn họ đan tay đi lên phía trước cắt bánh ngọt vậy mà cứ phai nhạt đi. Tôi rõ ràng nếu như người bên cạnh anh đổi thành tôi, như vậy những lời chúc phúc đó đều sẽ thay đổi thành nguyền rủa. Sau khi tiệc rượu kết thúc, tôi cũng không lưu lại thêm, kỳ thật lúc bọn họ xuất hiện ở trước mặt mọi người tôi chỉ muốn rời đi, xung quanh từng tiếng ca ngợi cùng chúc phúc đều đã nhấn chìm tôi, khiến tôi không thể thở nổi. Tôi không nói với anh tôi đi trước, càng không có rộng lượng đến mức nói lời chúc phúc. Tôi không biết anh có chú ý rằng tôi có mặt hay không, tôi biết tôi nhiều ít vẫn chưa buông tay.

Hôm sau, tôi lại bắt đầu đắm chìm trong sự vui vẻ giả tạo của mình khi không có anh, đóng vai một kẻ siêu cấp cuồng học. Mà tôi cũng không nghĩ tới đây là lúc thời cơ ra nước ngoài của tôi tới.

Đoạn thời gian đó ngoại trừ học tập, tham gia hoạt động, lúc một mình tôi luôn xem phim, hơn nữa đều là một loại phim ngược luyến tình thâm. Vì muốn xem mấy phim đó tôi còn phải nhờ người giúp, “Một bộ phim về tình yêu bi kịch có thể khiến người ta khóc.” Đáng tiếc, có rất ít phim có thể làm cho tôi chảy ra mấy giọt nước mắt, dù cho rating cao bao nhiêu, có bao nhiêu người hết lòng khen cũng không có hiệu quả gì, cùng lắm là  mũi nghèn nghẹn nhưng lại không khóc nổi.

Có lẽ là do những bộ phim đó quá mức văn nghệ.

Tuy rằng như vậy, tôi vẫn không ngừng tìm phim để xem, dần dần cũng không quan tâm tới thể loại nữa, chỉ cần đủ ngược, hoạt hình, phim truyền hình, tiểu thuyết, tôi đều xem. Học kỳ đó có lẽ là lúc tôi xem phim nhiều nhất từ khi sinh ra đến nay.

Sau đó tới gần cuối kỳ, gần tuần giữa tháng sáu, tôi liền nhận được điện thoại của anh. Anh rõ ràng uống say, nói chuyện liên miên. Đầu bên kia điện thoại quá ồn, tôi căn bản nghe không rõ, chỉ có thể rống to với anh: “Con mẹ nó anh điên rồi sao?”

Anh vẫn cứ không ngừng mà nói chuyện nhưng chỉ là không để ý tới vấn đề của tôi, anh vốn là đang nói chuyện với tôi nhưng mà càng giống như tự mình lầm bầm lầu bầu, trình độ này có lẽ là rất say rồi. Tôi cố gắng nghĩ lại anh có khả năng ở đâu, lại không có chút đầu mối nào, bởi vì anh chưa từng mang tôi đi quán bar. Quán bar? Tôi đột nhiên ý thức được âm thanh đặc biệt truyền từ bên kia qua. Anh ở quán bar mà Trần Tiếu từng mang tôi đi, chỉ ở gần đây thôi. Tôi bị suy đoán của chính mình làm sợ hết hồn lại biết đây không phải tôi nghĩ bậy nghĩ bạ. Loại nhạc này là do DJ của quán bar này pha trộn, lần thứ nhất đi tôi cũng rất thích bài này, cho nên cũng hỏi qua.

Tôi cúp điện thoại di động, định lấy bóp tiền lại đột nhiên không biết mình có nên đi hay không. Tôi ý thức được trái tim của chính mình nghèn nghẹn, đối với sự lo lắng dành cho anh này, không biết làm sao.

“Ngu ngốc, anh ở ngay đó!” Tôi còn chưa suy nghĩ kịp, điện thoại liền vang lên, là anh. Tôi tiếp cú điện thoại, không chờ anh mở miệng, liền vội vã nói. Tôi đến chỗ đó, tìmthấy anh, đem anh tới khách sạn gần đó, vốn là muốn đem anh vứt vào phòng liền đi, ai nghĩ đến trên đường đi anh bị gió thổi vào, tỉnh táo không ít. Anh nhận ra tôi đến, lại bắt đầu nói chuyện một cách không mạch lạc.

Anh nói anh không buông tay được tôi, anh nói anh luôn dằn vặt, nói đó là báo ứng của anh. Anh càng ngày càng mất khống chế, bắt đầu khóc rống, bắt đầu lôi kéo tôi, ôm tôi khóc.

Vào lúc ấy tôi nhìn một Hàn Đạc trước mặt tôi mềm yếu đến mức độ như vậy, tôi không cảm thấy anh đáng thương chút nào. Mùa hè ban đêm nóng bức khó chịu, trên người đã sớm bị mồ hôi làm ướt đẫm, trong lòng cũng bắt đầu buồn bực dị thường. Bỗng nhiên nghĩ đến buổi tối khiến tôi cảm thấy tan nát cõi lòng lúc trước, cuộc sống thật sự không ngờ tới. Buổi tối ngày hôm ấy mãi đến tận khi anh khóc mệt rồi ngủ, tôi mới rời khỏi. Tâm tư quá loạn, tôi không buồn ngủ chút nào, ký túc xá cũng đã sớm khóa cửa, ở trên đường đi dạo, mua bao thuốc lá tìm cái trạm xe ngồi hút thuốc đến hừng đông. Sau đó tôi nói với anh một câu nói gần đây tôi nghe được.

Hai bên đã máu chảy đầm đìa, cớ gì phải tiếp tục đối mặt nhau.



Năm ấy nghỉ hè, tôi đăng ký du học, kỳ hạn một năm. Kỳ thực khi đó tôi xem phim liền có dự định xuất ngoại. Quá nhiều kịch bản đến khi kết thúc, các nhân vật chính đều sẽ rời đi, đến một nơi mới. Luôn cảm thấy một lần du lịch, một lần du học, đi khắp nơi, có lẽ thay đổi hoàn cảnh, thật sự có thể thay đổi tâm tình, bắt đầu một khởi đầu mới. Tôi không muốn lại thấy một mặt mềm yếu của Hàn Đạc nữa, cũng không muốn lại để cho lòng mình mềm yếu. Hoàn chương 8.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play