Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, tôi nghiêng đầu đi, nhìn ngoài cửa sổ, tận lực không nhìn tới anh, cũng không để cho anh nhìn thấy mặt của tôi, bởi vì hiện tại vẻ mặt của tôi nhất định so với khóc còn xấu hơn, viền mắt nhất định đỏ lên, nước mắt đã đong đầy, đôi môi cắn chặt, lông mày nhất định nhíu lại, trên trán nhất định lại có nếp nhăn. Chúng tôi trầm mặc, tôi thậm chí có thể nghe đến tiếng anh hé miệng liền ngậm lại, hầu kết rung động trên dưới phát ra tiếng nuốt, tôi biết anh vẫn luôn muốn nói lại thôi.
Khí trời đến buổi chiều càng ngày càng oi bức, tôi hạ cửa kính xe xuống, gió thổi tới đều là gió nóng, trên người tôi lại bắt đầu đổ mồ hôi.
“Vũ Dương, anh…” Anh đột nhiên mở miệng, không thua gì một đạo sấm sét, tôi trong nháy mắt sinh ra một đống ý nghĩ, cuối cùng chỉ hóa thành một câu “Trời quá nóng, em ngủ trước một chút.” Tôi không muốn nghe, anh tại sao lại mở miệng, anh dựa vào cái gì mở miệng? Tôi đánh gãy lời anh, nghiêng người, hai tay đặt ở trên cửa sổ xe, dùng một loại tư thế quái dị như tư thế của học sinh tiểu học nằm nhoài trên bàn học ngủ tránh né tầm mắt của anh. Tôi nhắm chặt mắt lại, nỗ lực muốn đem nước mắt bức trở lại, lại làm hai cánh tay ướt đẫm.
“Dì chắc đã nói với em, anh biết…”
“Biết cái gì?” Tôi cơ hồ hét lên.
“Vũ Dương, anh…” Anh lại còn muốn thuyết phục tôi sao?
“Dừng xe! Dừng xe!” Tôi như là phát điên kêu to, nước mắt rốt cục như nước lũ phá đê, đã chảy ra là không thể ngăn cản, hai gò má, dưới hàm, nước mắt thấm đẫm cả khuôn mặt. Tôi không để ý hết thảy, mở cửa xe, như một kẻ man rợ nghĩ muốn xông ra. Anh sợ đến không biết làm sao để tôi bình tĩnh. Bình tĩnh? Làm sao bình tĩnh? Tôi cả người đều sắp hóa thành tro bụi rồi.
“Két” một tiếng, anh rốt cục thắng gấp một cái, xe ở ven đường dừng lại, xe dừng quá vội vàng, hai người đều lảo đảo một cái. Xe ngừng, tôi không nói gì, mặc cho nước mắt chảy xuôi, anh sợ hãi không thôi, ngốc nghếch ngẩn người tại đó, tôi muốn cởi đai an toàn nhưng làm thế nào cũng không tháo được chốt, tay chân loay hoay nửa ngày, rốt cục thoát khỏi trói buộc.
“Vũ Dương.” Tôi vừa định tông cửa xông ra, anh lại phục hồi tinh thần lại gọi tôi. Rất thần kỳ, tôi lại còn có thể nói với anh là trời quá nóng, tôi muốn xuống hóng mát một chút. Tại sao ư? Muốn cho anh ta an tâm sao? Mày còn chờ mong cái gì nữa?
Tôi rốt cục xuống xe, trên trời tầng mây dày đặc, mặt trời chỉ hé ra chút ánh sáng nhỏ tí tẹo, mặc dù là buổi chiều nhưng lại càng giống như sau hoàng hôn. Tôi dựa vào cây long não bên lề đường, miệng thở dốc, mũi lại càng ngày càng nghẹt, bên trong phổi như là có đồ vật chặn lại, hô hấp đều khó chịu, tôi lập tức ngồi xổm ở ven đường, khóc tan nát cõi lòng. Không ngừng đánh vào thân cây, như một con chó dại tức giận muốn há miệng thật to để cắn người, tôi chật vật vô cùng.
“Ầm ầm” Yên lặng hơn nửa ngày bầu trời rốt cục sấm sét, một ngày oi bức cuối cùng cũng được đáp lại, một cơn mưa lớn sắp kéo tới. Kèm theo mấy tiếng sấm, lá cây cũng bắt đầu bị gió thổi “Rì rào” vang vọng.
Không biết từ lúc nào anh đã ở trước mặt tôi, anh cũng đang khóc, thật xấu. Anh ngồi chồm hỗm xuống, đối diện tôi, bắt lấy đôi tay dính bùn đất, rách da, bắt đầu chảy máu của tôi. Nước mắt quá nhiều, làm mơ hồ tầm mắt của tôi, tôi không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng tôi biết anh đang nhìn tôi, anh đang khóc, anh đang nghẹn ngào khó chịu. Khóc cái gì? Tôi mới phải là người không có lựa chọn nào khác, tôi mới phải là người bị anh vứt bỏ. Tôi cao giọng khóc lóc, anh buông ra tay của tôi, tôi lại không có cảm giác gì, mặc cho hai tay buông thõng. Đại khái là vì không muốn chạm đến tay bị thương của tôi, anh cứ như vậy mở hai tay ra nhẹ nhàng ôm lấy tôi, nghiêng về phía trước để tôi đem đầu dựa vào trên bả vai của anh, thật sự là săn sóc. Chúng tôi vẫn cứ trầm mặc, cứ như vậy dựa vào đối phương, thoả thích khóc một hồi. Phiền muộn của ngày mùa hè cuối cùng nghênh đón một cơn mưa to, hạt mưa đột nhiên rơi khiến người ta thấy đau, người đi đường vội vã liếc qua chúng tôi, sau đó bước nhanh chạy đi trú mưa.
Tôi không hiểu chúng tôi tại sao lại đột nhiên đi tới ngày hôm nay, sợ bạn bè bạn học sau khi biết sẽ xem thường phỉ nhổ, sợ cha mẹ trưởng bối đau lòng cản trở, tôi vẫn luôn biết là anh sợ, cho nên tôi càng kinh hoảng hơn, nhưng tôi chưa bao giờ hoài nghi anh yêu tôi, chưa bao giờ nghĩ tới sau cùng lại đi đến sụp đổ là bởi vì chính chúng tôi, tôi cho là chúng tôi yêu nhau rất nhiều, không sợ tất cả, có lẽ chỉ có tôi là đã từng nghĩ tới muốn cùng thế giới đối địch.
Mấy ngày trước đây khi anh tìm tôi nói muốn nghỉ làm vài ngày một chút tôi liền dự cảm được kết cục như vậy. Kỳ thực mẹ đã sớm nói cho tôi nghe một tuần trước, anh, Hàn Đạc, người tôi yêu đã mang bạn gái về nhà, dì Thẩm cùng chú Hàn đều rất hài lòng, người đó là bạn học của anh, tôi thậm chí biết cô gái kia tên là Mạnh Cầm. Chỉ là tôi là đang đợi, chờ anh tự mình nói cho tôi, không phải tôi không thể tin được, tôi luôn cảm thấy mẹ mình nhất định là lầm, hoặc là anh có khó khăn riêng, nói không chừng là vì ứng phó dì Thẩm, dù sao anh lớn hơn tôi bốn tuổi, hiện tại đã 24, sau khi tốt nghiệp trung học liền đi làm. Mấy ngày đó, tôi vì anh, cũng vì chính mình tìm các loại cớ biện hộ cho anh, mà ngay lúc anh bật khóc này đây, tôi mới phát hiện rõ rằng tôi luôn luôn lừa mình dối người. Tôi rõ ràng là chúng tôi thật sự phải chấm dứt.Hoàn chương 1.
Tác giả có lời muốn nói:
Cùng một người bạn tán gẫu, đàm luận, đến bây giờ rất nhiều đồng chí (chỉ người đồng tính) kỳ thực cũng không dám công khai, phần lớn thời gian vẫn như đại đa số người, lựa chọn kết hôn. Đột nhiên liền muốn viết truyện này, tương đối ngắn, giống như phần giới thiệu, chỉ là một đoản văn chia tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT